Hơn 8 giờ rưỡi sáng, một hàng xe thẳng tắp chạy trên đường chính ở quãng trường thời đại, ở chính giữa đám xe là một con Mez đời mới nhất, oai phong như một con hắc mã dũng mãnh.
Tiếng động cơ xe gầm rú dữ dội khiến mọi người trên đường phải dạt sang một bên để nhường chỗ.
Quãng đường mất khoảng 45 phút, hàng xe dừng lại trước một khách sạn cổ kính.
Diệp Lâm Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn tháo kính xuống để lộ đôi mắt lạnh lùng thấu xương, ngón tay thon dài nổi bật với những khớp xương rõ ràng khẽ nhịp nhàng gõ lên đùi.
Nếu như Diệp Lâm Anh là một mảng băng thì người ngồi bên cạnh hắn lại giống như một trạng thái cảm xúc hoàn toàn trái ngược.
Vì ngồi ở chỗ khuất bóng nên toàn bộ ánh nắng ấm áp buổi sáng đều chiếu vào người của Lạc Văn Xuyên, tạo nên một mảng rực rỡ, đốt cháy mắt người nhìn.
Lạc Văn Xuyên lật qua lật lại tài liệu trong tay, lâu lâu lại đưa tay lên miệng ngáp một cái.
Xe đã dừng lại, tài xế liền bước xuống trước để mở cửa cho những người sếp lớn.
Diệp Lâm Anh đặt chân xuống trước, hắn mặc đơn giản comple bên trong và áo lông cừu dày cộm ở bên ngoài, quần tây được cắt tỉa tỉ mỉ ôm trọn lấy đôi chân thon dài khoẻ mạnh, tràn ngập hormone của phái mạnh.
Lạc Văn Xuyên bước theo sau hắn, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng như gió, lâu lâu lại còn huýt sáo mấy tiếng, trông tâm trạng cực kì thoải mái, không có bất kì căng thẳng nào.
Thực ra Lạc Văn Xuyên đã ngủ đủ nên bây giờ não đang ở trạng thái 100 % công suất.
Vì là một buổi làm ăn quan trọng nên Lạc Văn Xuyên không mặc qua loa mà đem theo một bộ vest thường ngày đi làm, tóc cũng vuốt cao lên, một tay đút vào túi quần tây, tay kia để bên ngoài cầm tài liệu.
Diệp Lâm Anh không đem theo bảo tiêu bên người, tất cả đều ở bên ngoài xe đợi lệnh của hắn.
Mà thực ra cũng không cần làm gì, chỉ một mình Diệp Lâm Anh mang súng theo bên mình cũng đủ để đối phó với đám người bên trong kia, thân thủ của hắn rất lợi hại.
Hắn một đường đi thẳng tắp vào trong, còn Lạc Văn Xuyên lại không được an tỉnh như thế, cậu không ngừng chăm chú nhìn từng ngóc ngách để quen thuộc địa hình nơi đây, thực ra phải làm thế để nếu có chuyện gì thì cũng dễ dàng chạy thoát thân.
Diệp Lâm Anh có thể có súng, nhưng chưa chắc hắn có đủ tai mắt để cứu cậu, vì thế nên tự mình phải cứu lấy mình thôi.
Mariana là một khách sạn lâu đời ở New York do Đình gia mua lại, so với một loạt các địa điểm tiếng tăm ở New York thì chỗ này như là muối bỏ biển.
Rộng thì có rộng nhưng lại quá cũ kĩ, vì đã quá lâu không trùng tu nên chỗ này giống như một khách sạn 3 sao bình thường,điểm cộng duy nhất là được xây dựng theo lối lâu đài Châu Âu cổ điển.
Diệp Lâm Anh liếc nhìn kẻ đang không ngừng nhìn ngó xung quanh, hắn đột nhiên cảm thấy có chút mắc cười, khẽ nhếch môi.
- Chỗ này đâu có đẹp đến vậy.
Lạc Văn Xuyên tiến lên một bước sóng vai với hắn, cười.
- Không ngắm, chỉ là đang thuộc địa hình thôi.
Nếu có chuyện gì sảy ra thì tôi còn ứng phó kịp lúc.
Diệp Lâm Anh quay sang nhìn cậu, ánh mắt rơi xuống chóp mũi cao của Lạc Văn Xuyên.
- Nếu có gì sảy ra thì tôi cứu cậu.
Đừng có chạy, nhục lắm.
Chưa đợi Lạc Văn Xuyên kịp đáp lời, hắn đã tăng tốc độ tiến về phía trước, bỏ một khoảng khá xa.
Cậu xoa xoa chóp mũi của mình, có hơi bực mình.
- Hừ, dù có chuyện gì thì tôi cũng méo thèm đoái hoài đến anh đâu.
Đồ nam chính xấu xa.
Diệp Lâm Anh đi phía trước có hơi cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Cuộc đời của hắn chưa bao giờ có hai chữ “trốn chạy”, nếu có thì phải là người khác chạy trốn khỏi hắn mới đúng.
Hắn đã nhận định đưa Lạc Văn Xuyên đến, nhất định sẽ cho cậu an toàn trở về không một vết xước dù là nhỏ nhất.
Trên thiệp mời đã ghi rõ ràng là ở tầng 8, Diệp Lâm Anh không đứng đợi bất kì ai chỉ đường mà lập tức bấm thang máy đi lên.
Một tên bảo tiêu trong số của Đình gia nhìn thấy Diệp Lâm Anh, sắc mặt đai biến.
Hắn cầm bộ đàm lên nói cái gì đó, liếc mắt ra hiệu cho đám đàn em xung quanh.
Thang máy dừng ở tầng 8, cửa vừa mở Đình Thái, người chủ trì đã đứng ở đó sẵn.
Kiểu cách ăn mặc của ông ta mang đậm chất nhà tư bản bóc lột con dân, trên bàn tay mập mạp đeo đầy những viên nhẫn kim cương cỡ lớn, miệng luôn treo một nụ cười giả tạo.
Lạc Văn Xuyên bước ra khỏi thang máy đầu tiên, lão ta vừa thấy đã tiến tới vươn tay ra, nhếch miệng cười để lộ hàm răng sứ.
- Lạc tổng, hoan nghênh đến đây.
Đường xa chắc cậu đã mệt lắm phải không.
Đình Thái cười giả lã, nhưng khi nhìn rõ người sau lưng Lạc Văn Xuyên là ai, nụ cười của ông ta dần dần cứng lại thành một cục đá, khoé môi giật giật.
- Lạc tổng, là sao đây… Tôi nhớ rõ trong tin nhắn thoại hình như cũng không có mời ai khác ngoài cậu.
Diệp Lâm Anh không lên tiếng, giành tặng Đình Thái một cái nhìn lạnh lẽo thấu xương khiến lão ta phải lùi lại mấy bước, cố gắng chính mình giữ bình tĩnh.
Lạc Văn Xuyên cười, nụ cười rất vô tội.
- Diệp tổng cùng tôi đang có hợp đồng dài hạn.
Tất nhiên mọi chuyện lớn đều phải giải quyết cùng nhau rồi, Đình lão gia gì không vừa lòng sao?
- Các cậu… là từ lúc nào… Sao tôi không có nghe nói đến.
Đình Thái nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Lâm Anh, sức uy hiếp của lão ta bây giờ là bằng 0.
Đình Thái từng nghe nói Diệp gia và Lạc Thị có thâm cừu đại hận từ lâu, không ngờ bằng một bản hợp đồng liền có thể giải quyết mọi hiểu lầm.
Đình Thái vốn không tin chuyện quan trọng thế mà lão ta lại không biết.
Lạc Văn Xuyên nhìn thấy lão đổ mồ hôi, ánh mắt láo liên sợ hãi.
Thực ra tất cả những kẻ trên thương trường khi nghe đến tên Diệp Lâm Anh đều phải lùi lại một bước, ngoại trừ những nhà làm ăn lâu đời như Lạc Thị, thì ai