Sở Hạo uống hết tách trà, cửa phòng của Lạc Văn Xuyên cũng vừa vặn mở ra.
Cậu bước xuống cầu thang, ngáp ngắn ngáp dài hai cái, tự nhủ với bản thân sau khi tiếp chuyện sẽ lăn lên giường ngủ một giấc cho đã, ngày mai thậm chí nghỉ một ngày để ngủ cũng không thành vẫn đề.
Công ty nhiều bộ phận như thế, vắng giám đốc một ngày cũng không có sập được.
Lạc Văn Xuyên mặc đồ bộ ở nhà, mới bước từ phòng tắm ra ngoài nên cả người xung quanh hình như được bao trùm bởi hơi nước nóng, ấm ấm khoan khoái.
Tóc của Lạc Văn Xuyên ươn ướt dính cả vào trán, bao lấy khuôn mặt điển trai thanh tú.
Cậu hơi nhíu mày, khẽ đẩy tóc mái có hơi dài sang một bên, để lộ cái trán trơn bóng.
Lạc Văn Xuyên mang dép lê nên khi bước đi sẽ có tiếng loẹt xoẹt vui tai.
Cậu đứng trước mặt Sở Hạo, hai tay đút vào túi quần, hờ hững nhìn xuống tách trà đã thấy đáy trên tay Sở Hạo.
- Thêm ly nữa không.
Sở Hạo ngãng đầu, ánh mặt chạm ngay đến khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên, có hơi ngẩn người.
Hơi nước toả ra từ người của Lạc Văn Xuyên khiến hắn không kìm được cũng thả lỏng không ít, nước trên tóc của cậu vẫn chảy xuống tóc tóc, chảy dọc theo sườn mặt của cậu.
A...!cảm giác này rất mới lạ à nha.
- Không cần.
Trà của Lạc tổng pha ngon thật.
Lạc Văn Xuyên hướng hắn cười, xua tay.
- Ờ, thường thôi.
Cậu ngồi xuống đối diện Sở Hạo, hất đầu.
- Anh nói đi, hợp tác cái gì?
Sở Hạo buông tách trà xuống, hướng Lạc Văn Xuyên nhậm rãi nhấc khoé môi.
- Lạc Tổng, tôi có nghe đồn rằng, có một dự án mở cảng biển ở Nam Thành vào năm trước của Thịnh Thế, được xây dựng nửa chừng liền dừng lại, trắng trợn bị người khác cướp mất dự án.
Chuyện này, vốn là cái gai trong lòng của Lạc tổng nhỉ.
Lạc Văn Xuyên chậm rãi tiêu hoá.
Cậu nhớ lại những bản dự án mà lúc sáng bản thân đã đọc qua.
Quả thật có một cái dự án gọi là cảng biển Nam Thành.
Đây là một dự án vàng trong tay Lạc gia.
Cảng biển là một trung tâm giao thương nhộn nhịp.
Thành phố A lại là một thành phố biển có tiềm năng phát triển, cảng biển Nam Thành từ năm trước đã được đưa vào xây dựng.
Nhưng mà không biết vì sao, được giữa chừng liền bị bên đối tác rút hết vốn đầu tư.
Vì không đủ số phiếu đồng ý nên dự án này bị tạm hoãn lại, chờ đến lúc cổ đông đồng ý trả vốn đầu tư mới được xây dựng tiếp.
Không lâu sau đó, nguyên thân trong truyện này rất nhanh liền biết được rằng, chính là Diệp Lâm Anh sau lưng giở trò.
Hắn ta nắm chắc rõ lợi thế và cả điểu yếu thế của Lạc gia chính là cổ đông, cứ thế mà nhắm thẳng.
Diệp Lâm Anh dùng quan hệ để lôi kéo cổ đông của Lạc gia qua bên Diệp gia, thành công cướp lấy dự án cảng biển, khiến nguyên chủ tức đến phát điên
Lạc Văn Xuyên dường như đã hiểu ý nói của Sở Hạo.
Tên này đang muốn hợp tác với cậu để chống lại Diệp Lâm Anh.
QUÀO...!ranh ma thật đấy.
Lạc Văn Xuyên biết tỏng ý định của người này.
Hắn muốn sử dụng Lạc Văn Xuyên như cái bia đỡ đạn hình người, đối phó với Diệp Lâm Anh.
- Sở Hạo anh không phải nghe đồn đâu.
Tự tôi nói cho anh biết, đúng là Diệp gia đã cướp dự án của chúng tôi.
Sở Hạo nụ cười càng sâu, khuôn mặt Tuấn tú điên đảo tỏ vẻ đồng cảm
- Lạc Tổng, cái dự án đó vốn dĩ đã hoàn toàn thuộc về Diệp Lâm Anh rồi, không thể nào cứu vãn được nữa.
Nhưng mà, tôi có một dự án, có thể cứu vớt lại được số tiền tổn thất từ dự án đó, cậu thấy sao?
Lạc Văn Xuyên vắt chéo chân, hứng thú nhếch môi.
- Tiếp tục.
- Lạc tổng, tháng sau, tôi có một dự án phim điện ảnh, quy tụ những ngôi sao hàng đầu.
Vốn dĩ tôi đang ở trên đỉnh lưu lượng, nếu cho ra mắt, tất nhiên sẽ được hưởng lợi rất nhiều.Nếu cậu đồng ý, dự án lần này chia cho cậu 60%
Lạc Văn Xuyên cười, hỏi hắn.
- Anh nắm chắc doanh thu về được bao nhiêu mà hào phóng thế ?
Sở Hạo tựa lưng vào ghế bằng Nhung thoải mái, cảm thấy cá đã cắn câu.
- Tôi không phải tự cao, nhưng Lạc tổng cứ nghĩ thử