Lạc Văn Xuyên dành ra một tuần để ngâm cứu về những hạng mục của công ty "Thịnh Thế".
Cậu mấy ngày này đều là dậy sớm ngủ trễ.
Lúc về đến nhà chính là một màn đêm bao trùn tĩnh lặng.
Cuộc sống của Lạc Văn Xuyên ngoại trừ có hơi mệt mỏi thì cũng chẳng có sự kiện nào khác sảy ra.
Hai ngày sau khi Sở Hạo đến đưa lời mời hợp tác, Lạc Văn Xuyên đã đồng ý.
Cậu đã nghiên cứu kĩ lý lịch của Sở Hạo suốt mấy năm qua, hoàn toàn trong sạch.
Sở Hạo là một ảnh đế lão luyện trong giới nghệ sĩ.
Hiện tại có rất nhiều ông lớn muốn mời chào anh ta, nhưng Sở Hạo lại chọn hoạt động độc lập.
Thực tế chứng minh, người có tài sẽ không bị phụ.
Sở Hạo từng bước từng bước trong mấy năm gần đây đều trên đỉnh lưu lượng, không cần có ông lớn chống lưng, anh ta vẫn dựa vào sức mình sống được.
Nếu kí hợp đồng với Sở Hạo, thì bộ phim điện ảnh sắp tới, Sở Hạo sẽ hoạt động trên danh nghĩa là người của tập đoàn "Thịnh Thế".
Lạc Văn Xuyên không sợ bị lỗ, những bộ phim có góp mặt của Sở Hạo trong mấy năm gần đây cái nào cũng lọt hàng top, fandom hùng hậu của anh ta nếu xếp thành một hàng chắc chắn có thể bao quanh cả vòng trái đất.
Lạc Văn Xuyên đã đọc qua kịch bản phim.
Là một bộ ngôn tình ướt át, Sở Hạo không phải vai chính, là một vai phản diện trong bộ phim.
Lúc đọc kịch bản, Lạc Văn Xuyên không kìm được cười rộ lên, cho rằng Sở Hạo đời đời có lẽ cũng không thể thoát khỏi cái vỏ nam phản diện được.
Sở Hạo nhận được lời đồng ý của Lạc Văn Xuyên, anh ta hẹn gặp cuối tuần để đưa hợp đồng, tiện thể nói thêm một số chi tiết của bản hợp đồng, Lạc Văn Xuyên sằng khoái đồng ý.
Sở Hạo trước khi cúp máy, nói với cậu một câu.
- Lạc tổng, tôi có thể hỏi anh thêm một chuyện không.
Lạc Văn Xuyên lúc này đang đứng trong phòng bếp của văn phòng giám đốc pha trà, gật gật đầu.
- Anh nói.
- Lạc tổng, với tiềm lực trong tay của anh, trong tương lai tôi nói thật hoàn toàn có thể lật đổ Diệp Lâm Anh đó.
Tôi cảm thấy hiện tại cậu là rất tốt rồi, nhưng nếu cẩn trọng thêm mốt chút, nắm lấy điểm yếu của anh ta,...
- Sở tiên sinh...
Lạc Văn Xuyên cắt đứt lời của Sở Hạo.
Cậu thừa biết con sói ranh mãnh này muốn làm gì.
Lạc Văn Xuyên cũ là một người rất dễ bị khích bác, chỉ cần một cơn gió khiêu khích nhẹ anh ta, Lạc Văn Xuyên lập tức lộ bản chất thật.
Nhưng mà cậu thì khác, vì để dẫn cốt truyện đến HE, cậu né cặp nhân vật chính còn không kịp.
Trả thù cái quái gì chứ? Diệp Lâm Anh hoàn toàn không xem cậu là đối thủ, anh ta chỉ cần thổi nhẹ một cái, Lạc tiểu Xuyên nhỏ bé như cậu đây liền văng ra đến tận sao hoả.
Vẫn là thôi đi.
- Sở Tiên Sinh, anh cũng biết đó, tôi nghĩ có lẽ mâu thuẫn trước đây của chúng tôi đa số đều xuất phát từ tình yêu.
Hiện tại tôi cũng không còn bám lấy ánh trăng sáng của mấy người nữa, trong tay tôi không có đủ tài nguyên, dây vào Diệp Lâm Anh sợ sẽ không có kết cục tốt.
Bất quá chúng tôi đấu qua đấu lại cũng chỉ là thương tổn lẫn nhau.
Tôi và Diệp Lâm Anh đã là hai đường thẳng song song rồi, cứ để nó mãi mãi không bao giờ giao nhau đi
Sở Hạo cụp mắt, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
Anh càng ngày càng thấy Lạc Văn Xuyên lạ lẫm.
Trước đây cậu và Diệp Lâm Anh khỏi phải nói chính là như nước với lửa, gặp nhau chỗ nào là choảng chỗ đó.
Anh không ưa tôi, tôi cũng éo nể anh.
Thế mà giờ đây Lạc Văn Xuyên lại bình tĩnh nói chuyện như không vậy, quả là kì lạ.
Mà Sở Hạo cũng không muốn suy nghĩ thêm, hiện tại kéo Lạc Văn Xuyên về phe của anh là bước đầu tiên, từng bước từng bước một, Tô Thanh sẽ sớm là của riêng anh.
Thiên thần đó, người mà anh dùng để kính ngưỡng cả đời.
Sở Hạo nghĩ đến tên này, mỉm cười nhẹ, trong mắt lấp lánh.
Cuối tuần, Sở Hạo hẹn gặp cậu để bàn g.iao hợp đồng ở một nhà hàng Pháp sang trọng.
Lạc Văn Xuyên quyết định tan làm sớm từ tận buổi trưa để đi tút lại vẻ bề ngoài.
Trợ lí lái xe đưa cậu đến một chõ gọi là " Lâm Tuyền".
Đây là một spa lớn có tiếng nằm giữa lòng thành phố.
Chỗ này cũng được cậu hình thành trong cốt truyện nên nghe tên cũng không thấy lạ.
Nhưng khi đứng trước "Lâm Tuyền", khoé môi Lạc Văn Xuyên không kìm được giật lên xuống lên hồi.
Con mẹ nó Spa cái quái gì, cái này nhìn giống trung tâm thương mại đó, oke chưa? Nữ chủ của Spa này là một người cũng tên " Lâm Tuyền", cô là bạn nối khố của Lạc Văn Xuyên.
Người này hồi năm cấp 3 cũng đã từng tỏ tình với Lạc Văn Xuyên nhưng bị từ chối.
Sau này hai người cũng trở thành bạn bè được xem là hơi thân.
Lúc nào Lạc Văn Xuyên mệt mỏi cũng trực tiếp lui đến đây để mát xa thư giãn, trở thành khách quen của bà chủ.
Lạc Văn Xuyên vừa bước vào cửa, mấy cô nhân viên liền hai mắt sáng bừng, cà tưng cà tưng chạy ra, líu ríu không ngừng.
- Đại thiếu đến rồi.
Anh đợi chút nha, em liền gọi chị Lâm Tuyền
Cậu được dẫn lên tầng 5, Lâm Tuyền nhìn thấy cậu, ngạc nhiên.
- Ủa, Lạc Văn Xuyên, sao mới trưa trời trưa trật ông lại chạy đến đây vậy.
Lâm Tuyền đang đứng dựa vào tường.
Cô bằng tuổi Lạc Văn Xuyên, mái tóc cắt lên đến vai, tuỳ ý búi lên sau gáy.
Lâm Tuyền có một khuôn mặt rất khả ái, dáng người nhỏ nhắn.
Nhưng đừng bị bề ngoài của cô nàng đánh lừa.
Lâm Tuyền từ khi bước vào cấp 3 đã là một tay ăn chơi chính hiệu, cái gọi là "đời" sớm được Lâm Tuyền thụ giáo từ rất sớm.
Học xong đại học, cô liền bén duyên với nghề thẩm mỹ.
Đầu tiên là học nghề, sau đó được thu nhận làm đồ đệ của một giáo sư thẩm mỹ nổi tiếng bên Pháp.
Lâm Tuyền có 1 năm rưỡi học nghề tại Pháp, sau đó trở về Trung Quốc mở chi nhánh, qua một thời gian đã phất lên như diều gặp gió, công việc ngày càng phát tài
Cô cười ngả ngớn với Lạc Văn Xuyên, khẽ đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi.
Lạc Văn Xuyên nhìn làn