Edit: Qing Yun
Tuy rằng Việt Khê mới không về nhà mấy ngày, nhưng vừa về đến nhà vẫn được mấy người giấy hỏi han ân cần, Tiểu Thất là anh cả, còn rất ra dáng mà đứng lên bàn duỗi tay nắm lấy ngón tay của Việt Khê nhìn ngó một hồi, lúc này mới ông cụ non nói: "Ai, gầy nha."
Đối với bản lĩnh trợn mắt nói dối của người giấy, Việt Khê đã là tập mãi thành thói quen, cô mới đi ra ngoài mấy ngày, hơn nữa đồ ăn của Giang gia rất ngon, cô còn ăn nhiều hơn bình thường một bát, sao có thể gầy được.
Cô đi vào nhà thay quần áo, chờ ra tới liền thấy mấy người giấy đang mân mê đồ cô mang về, nhân nhưỡng để ở trong hộp, bảy người giấy nhỏ nhìn cũng không nhìn một cái mà quay qua nghiên cứu cái la bàn âm dương.
"Thứ gì nha?"
"Không biết nữa, Việt Khê mang về, có phải rất đáng giá hay không."
"Ơ, hai viên hạt châu này để làm gì?"
Mấy người giấy nhỏ có lòng hiếu kỳ cực mạnh đối với những thứ chưa từng nhìn thấy, sờ sờ nơi này, gõ gõ nơi kia, khi Hàn Húc đến đây, chỉ thấy Việt Khê đang ngồi trên bàn gặm dưa hấu, bảy người giấy bò lên la bàn âm dương nhảy nhót.
"Nha, là Hàn Húc, cậu ăn cơm chưa?" Tiểu Nhị nhỏ giọng hỏi, thanh âm mềm mụp, theo như Tiểu Tam nói thì đây là thanh âm của mấy nhân vật kẻ thứ ba yêu diễm trong phim truyền hình, nói rõ hơn thì chính là vai ác.
Hàn Húc cười cười với chúng nó, quan tâm hỏi Việt Khê: "Sư phụ, cô không sao chứ?"
Việt Khê gật gật đầu, một hạt dưa hấu dính ở trên mặt cũng không phát giác, nói: "Tôi không sao cả, nhưng cậu đó, có phải đối phương cũng đi chặn đường cậu không? "
Hàn Húc đi qua lấy hạt dưa dính bên miệng cô xuống, thuận miệng nói: "Cũng may trong khoảng thời gian này tôi vẽ rất nhiều bùa, có màn theo ngươi, gặp chuyện bèn lấy ra dùng hết, có thể đánh ngã được ông ta. Tôi còn lấy được ba viên Phật châu trên người đối phương, thêm lên chúng ta liền có năm viên phật châu, thật là được đến chẳng phí công."
Việt Khê tiếp nhận mấy viên Phật châu cậu đưa qua, năm viên phật châu xâu lại gần nhau, quang hoa nội liễm, cẩn thận nhìn lại thấy màu sắc sáng ngời mà không chói mắt.
"Thứ này thật sự là pháp khí phòng thân không tồi, nếu có cơ hội gon đủ 108 viên thì khẳng định sẽ lợi hại hơn." Việt Khê nhanh chóng gặm nốt mấy miếng dưa hấu còn lại, hưng phấn duỗi tay lấy la bàn âm dương lên, nói: "Tôi cũng được đồ tốt, tôi được chủ nhân của nó cho mượn chơi hai ngày."
( Trương Nghi: Tôi không có.)
Toàn bộ mâm tròn nhìn rất cổ xưa, nhìn qua không phải chỉ là đồ cổ bình thường.
Việt Khê còn nhớ rõ lúc ấy Trương Nghi đã thi triển như thế nào, cô học theo động tác của anh ta, đưa linh lực vào, chỉ thấy hai viên châu quay tròn, sàn nhà dưới chân bọn họ xuất hiện bát quái trận, lấy bọn họ làm trung tâm, như là có vô số ánh sáng hội tụ lại đây.
"Quỷ đói trận!" Việt Khê thấp giọng niệm ra ba chữ này, sau đó chờ mong nhìn dưới mặt đất.
Có âm khí khổng lồ tụ tập đến, hình như có bất thường, nhưng chỉ là một trận gió nhẹ thổi qua, Việt Khê đợi trong chốc lát vẫn không thấy có gì xảy ra.
Việt Khê: "??"
"Vì sao không có quỷ đói?" Cô có chút mờ mịt.
"Quỷ đói trận!"
"Quỷ đói!"
"Quỷ đói......"
Liên tục kêu vài tiếng, đến một con quỷ đói cũng không thấy, Việt Khê có chút không phục, Hàn Húc đứng bên cạnh xoay đầu đi để tránh chính mình cười ra tiếng.
Trên mặt không nhịn được, Việt Khê căm giận nói: "Còn không ra, tao sẽ khiến chúng mày thành xương cốt."
Lời này vừa rơi xuống, liền thấy từng cánh khô gầy đáng sợ vươn ra khỏi mặt đất, sau đó là cái đầu cũng đầy xương đáng sợ như vậy. Này đó đều là quỷ đói, quỷ đói là bị đói chết, cho nên khô gầy vô cùng, cũng chỉ hơn bộ xương một tầng da. Mà hiện tại, nhóm quỷ đói dáng vẻ "dữ tợn" "khủng bố" lại đang run bần bật nhìn Việt Khê, một bộ cải thìa trong đất vô cùng đáng thương.
"Thấy không, thứ này thú vị nhỉ, còn có thể triệu hoán quỷ đói, không biết còn có thể triệu hồi ra thứ khác nữa không."
Nói, cô vẫy vẫy tay với nhóm quỷ đói, "Được rồi, chúng mày trở về đi."
Nghe vậy, nhóm quỷ đói tức khắc như được đại xá, gấp không chờ nổi mà chui vào trong đất. Đương nhiên, nhìn qua là dưới nền đất, nhưng thật ra lại là một không gian khác. Quỷ đói thuộc về một đạo dưới địa phủ, tu sĩ có bản lĩnh có thể triệu hồi quỷ đói ra khỏi địa phủ để chiến đấu.
Hàn Húc mỉm cười nói: "Quả thật rất thú vị."
Việt Khê lấy được đồ vật mới lại liền mâm mê nửa ngày, thế mà cô thật sự mân mê ra gì đó.
Cũng không biết cô làm cách nào mà lôi ra được một đống xương khô, từng bộ xương trắng bò ra khỏi mặt đất, ngìn qua quả thật đánh sâu bào thị giác. Chỉ là lá gan của mấy bộ xương này còn nhỏ hơn quỷ đói, nhìn thấy Việt Khê là run rẩy không ngừng, có bộ xương còn trực tiếp vỡ vụn sau đó mò mẫm lắp lại từng đoạn xương.
Việt Khê đi qua, duỗi tay chọc chọc bộ xương này, nói: "Mày cũng quá vô dụng rồi, run run vài cái đã vỡ, cũng không phải là xốp, hay là mua canxi về cho mày uống?"
Bộ xương khô: Tủi thân, xương cốt của nó rất cứng rắn đó!
Mấy người giấy nhỏ không sợ trời không sợ đất, đây vẫn là lần đầu tiên chúng nó nhìn thấy bộ xương, cả đám nhào vào bộ xương sờ chỗ này sờ chỗ kia mãi không buông tay, Tiểu Thất ngồi xổm trên mặt đất chọc chọc, lẩm bẩm nói: "Cái này lấy nấu canh xương hầm, có phải sẽ có rất nhiều dinh dưỡng không?
Việt Khê: "......"
Nhanh chóng xóa bỏ cái suy nghĩ này ngay!
Trong phòng gà bay chó sủa, Việt Khê trực tiếp làm mấy bộ xương này quay về chỗ cũ, nhưng mà vẫn để lại một bộ xương cho người giấy chơi.
"Trồng rau thật sự là quá vất vả, bộ xương khô sẽ không cảm thấy mệt, để
chúng nó trồng đi." Việt Khê vui vẻ đưa ra quyết định như vậy.
Lấy bút lông dùng mực chu sa vẽ lên người bộ xương khô một lá bùa, cái này có thể giúp bộ xương không tồn tại được ở dương gian, dù đi dưới ánh mặt trời cũng không sao cả.
Tiểu Thất và Tiểu Lục rất nghịch ngợm, chúng đã ngồi trên vai bộ xương khô chỉ huy nó quét rác.
Không biết bộ xương khô còn nhớ chuyện của đời trước hay không, nó duỗi tay cầm lấy cây chổi và cái hốt rác, vừa quay người đã đâm phải tường, chỉ nghe xôn xao vài tiếng, bộ xương khô liền biến thành những đoạn xương rơi đầy đất.
Việt Khê: "........."
Cô có chút buồn rầu, nhịn không được nói: "Có phải tôi thật sự cần bổ sung canxi cho nó hay không, hay là lần sau mua ít xương về nấu canh cho nó?"
Hàn Húc: "... Cái này, sợ là cũng không có tác dụng gì."
"Hizzz" Việt Khê chỉ có thể từ bỏ ý tưởng này, Việt Khê chơi chán la bàn bát quái rồi bèn ném nó sang một bên, Hàn Húc nhẹ nhàng liếc mắt một cái, vẻ mặt như suy từ gì. Thứ này, thật ra cậu đã từng nhìn thấy nó rồi, là của nhà họ Cổ, hơn nữa vẫn là đồ gia truyền.
Cổ gia lấy âm dương làm la bàn, dưới chân tự thành một mảnh thiên địa, tu trận pháp, thủ đoạn khó lường.
Hơn một ngàn năm trước, Cổ gia xuất hiện một thiên chi kiêu tử*, lấy la bàn làm pháp khí, toàn bộ thiên hạ, nơi đâu cũng xuất hiện trận pháp do kẻ đó bày ra. Cũng nhờ có người này mà lúc ấy thanh danh của Cổ gia truyền đi rất xa. Mà la bàn âm dương này chính là chi bảo trấn tốc của Cổ gia, chỉ là thời thế thay đổi, cách hơn một ngàn năm, huyết mạch của Cổ gia cũng không biết còn được bao nhiêu, ít hoặc thậm chí không còn một ai, không biết cái la bàn này làm sao lại rơi vào tay Trương Nghi. Chỉ là, vật như vậy hiện giờ là bị Việt Khê tùy tiện ném sang một bên, không có hứng thú. Việt Khê lấy nhân nhưỡng ra, hỏi: "Lấy cái này làm gì? Có tác dụng gì sao?"
(Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời)
Hàn Húc hồi thần, nghe vậy thì cười nói: "Nhân nhưỡng và tức nhưỡng có hiệu quả như nhau, cô đừng thấy nó hiện tại chỉ có một nắm nhỏ, thật ra nó có thể tự do sinh trưởng, vĩnh viễn không bao giờ giảm bớt. Chỉ là so với tức những thì nhân nhưỡng càng linh hoạt và càng có linh tính, nó có thể tạo ra sinh mệnh... Đương nhiên, cái này cũng chỉ Nữ Oa mới có năng lực sử dụng."
Nhân nhưỡng có được hoạt tính cho nên lúc trước Nữ Oa dùng loại bùn đất này tạo người mới có thể có sinh mệnh, bằng không cũng chỉ là vật chết. Nhưng đây cũng là do Nữ Oa bất phàm mới có khả năng này, người thường căn bản không thể sử dụng được năng lực quan trọng nhất của nhân nhưỡng.
"Thế thì vẫn nên lấy trồng dưa hấu là tốt nhất!" Việt Khê cầm hộp đi đến một bên rồi đổ bùn bên trong ra.
Một nắm bùn kia vừa tiếp xúc với đất liền nhanh chóng sinh trưởng, cũng chỉ trong nháy mắt đã trở thành một mảnh đất lớn, mắt thấy mảnh đất này sắp bao trùm cả sân thì Việt Khê vội vàng kêu lên: "Dừng dừng dừng, đừng lan ra nữa, đủ rồi đủ rồi!"
Tuy nhiên nhân nhưỡng này chỉ là vật chết, làm sao có thể hiểu lời cô nói?
Hàn Húc thấy thế bèn duỗi tay vẽ ra một cái lồng bao trùm lấy nhân nhưỡng, lúc này nhân nhưỡng mới ngừng lại.
Việt Khê ngẩng đầu nhìn Hàn Húc,
Hàn Húc nói với vẻ mặt tự nhiên: "Tôi nghe nói linh lực có thể ngăn chặn nhân nhưỡng phát triển, chỉ cần dùng linh lực làm khung, chúng nó sẽ không thể sinh trưởng nữa."
Việt Khê gật đầu, giống như tò mò hỏi: "Hàn Húc, hình như cái gì cậu cũng biết hết đó."
"Cho nên mới nói, cần phải đọc sách nhiều hơn." Hàn Húc cười tủm tỉm nói.
Việt Khê nhìn cậu một cái, cũng không biết là tin hay không tin lời cậu, Hàn Húc coi như cô tin.
Nhân nhưỡng đen nhánh nổi bật giữa sân, bùn đất nhìn qua rất phì nhiêu, Việt Khê trực tiếp đổ nửa túi hạt dưa hấu xuống, hạt giống này là hạt giống lần trước còn dư lại.
"Vừa vặn dưa trong nhà ăn sắp hết rồi, trồng nhiều một chút, có thêm nhân nhưỡng nữa thì hẳn là sẽ lớn rất nhanh, hương vị nhất định sẽ càng ngon hơn." Việt Khê vô cùng chờ mong.
Nhân nhưỡng này thật sự là vật thần kỳ, hôm qua mới đổ hạt dưa vào, ngày hôm sau đã thấy chồi non nhú lên, ước chừng đã cao đến cẳng chân người, đại khái không đến nửa tháng là có thể nở hoa kế quả.
Hàn Húc cười, thời đại này linh khí khá loãng, rất nhiều linh vật bị hạn chế. Nếu là hơn một ngàn năm trước, linh khí trong trời đất nồng đậm, dưa hấu này trồng trên nhân nhưỡng sẽ chỉ cần một ngày là có nở hoa kết quả.