Editor: Heo Lười Beta: Qing Yun Đôi mắt kia hoàn toàn không phải của con người, đôi mắt kia có lẽ đã từng rất đẹp, thế nhưng hiện giờ lại mở to như muốn đẩy con ngươi ra bên ngoài, đôi mắt đầy tơ máu, đồng tử co lại thành một đường thẳng như đồng tử của động vật, nhìn như người máy, mắt màu vàng, lạnh lùng và cảnh giác nhìn bọn họ.
Kéo đi tấm ga giường đang che lấp ánh đèn, chờ tới khi thấy rõ mọi thứ ở dưới gầm giường, mọi người ai nấy đều hít một hơi lạnh người. Người có phản ứng lớn nhất ngay lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh nôn.
Đối với mọi người, cảnh tượng này thật sự đánh mạnh vào tâm lý, cũng thật sự làm người người khác cảm thấy buồn nôn.
Không gian không tính là quá rộng, một sinh vật dường như là người nhưng cũng không giống người đang quỳ rạp trên mặt đất, dáng vẻ có phần giống động vật, biểu cảm trên mặt hung ác. Cô ta mở to miệng, khóe miệng bị kéo đến gần mang tai, nước dãi chảy ra cũng không thèm để ý.
Mà lúc này, trên răng của cô ta vẫn còn có máu và một vài mảnh vụn thịt dính bên trên. Mọi người nhìn kỹ hơn thì mới thấy, tay trái cô ta là máu thịt lẫn lộn, giống như bị thú dữ cắn xé, phía dưới lộ ra phần xương màu trắng. Sau đó lại nhớ đến hàm răng trắng đầy máu và thịt của cô ta. Khiến mọi người không khỏi càng thêm buồn nôn.
"......Cô ấy, cô ấy cắn chính bản thân mình?" Có người che miệng mình lại, cố gắng chịu đựng cảm giác muốn nôn, có chút không thể tin được nói.
Việt Khê kéo toàn bộ ga giường lên, ánh sáng bên ngoài ngay lập tức chiếu vào bên trong. Hành động này của cô giống như làm cho người phụ nữ ở dưới gầm giường kia cảm nhận được nguy hiểm, cổ họng cô ta phát ra tiếng gầm nhẹ như uy hiếp không cho ai lại gần.
Việt Khê cầm lấy một lá bùa ròi tiến đến gần.
Trong miệng cô ta phát ra một tiếng gầm nhỏ, đôi tay đang để trên mặt đất nhanh chóng dời đi, nháy mắt đã bò ra ngoài, tư thế bò cực giống động vật, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, sau khi bò ra khỏi giường, cô ta trực tiếp nhào về phía mọi người, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhỏ.
"Gâu "
"Á!"
Trong đám người truyền tới tiếng thét chói tai, nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ thì ai cũng hoảng sợ, ai biết được cô ta bị cái gì, càng không biết đụng vào thì có lây hay không, nếu bị lây thì phải làm sao bây giờ? Ngay lập tức cả đám đều tránh ra xa.
Người phụ nữ đó nhảy lên cao, toàn bộ cơ thể gần như nhảy cao lên tới hai mét, gần bằng với trần nhà, sau đó toàn bộ cơ thể lại nhẹ nhàng rơi xuống dưới đất, giống như khi động vật nhảy xuống dưới đất, không có chút tiếng động nào phát ra. Sau khi nhảy xuống, cô ta liền chạy về phía của phòng, nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Rất nhanh, dưới lầu liền truyền đến tiếng la hét kinh hoảng của mấy người hầu.
Triệu Lộ sợ hãi nói: "Việt Khê, dì ấy chạy mất rồi."
Việt Khê chầm chậm nói: "Dì cậu không trốn thoát được."
Nói xong, cô thong thả ung dung móc ra một lá bùa, kẹp lá bùa trong tay, cô thấp giọng thì thầm: "Bốn phương lấy đất làm chuẩn, mọi vật đều bị vây khốn."
Vừa dứt lời, chỉ thấy lá bùa trong tay cô biến thành một luồng ánh sáng, trực tiếp bay ra ngoài. Những người ở đây thấy cảnh này thì hoàn toàn kinh ngạc, có người còn lập tức đưa tay xoa xoa hai mắt của mình. Hoàn toàn không tin được mình đang nhìn thấy cái gì.
Mấy cái lá bùa đó, vậy mà chỉ cần thổi như thế thôi cũng có thể bay được.
Việt Khê nhấc chân đi ra ngoài, có người lẩm bẩm nói: "Chuyện gì thế này, thật quá vi diệu mà."
Đồng dạng đang ngây Triệu Lộ cũng hồi phục lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng nói: "Này thì có là cái gì, cháu nói rồi, Việt Khê rất lợi hại đó."
Ba Triệu nói: Lộ Lộ à, người bạn này của con quả nhiên có bản lĩnh. Đi, chúng ta đi xem xem."
Cả đám người cũng nhau đi xuống lầu, liền thấy Lí Tiểu Nguyệt nằm trên đất cả, người dán đầy bùa, cả người cô ta vặn vẹo, đầu cố gắng ngẩng lên cao, miệng phát ra tiếng kêu tên, đầy hoảng sợ, giống như một con cá mắc cạn, không ngừng cố gắng hô hấp, biểu cảm dữ tợn.
Nhìn thì giống như đang giãy giụa, nhưng thực chất những lá bùa trên người cô ta khiến cô ta hoàn toàn không cử động được, chỉ có thể phát ra tiếng kêu đầy hoảng loạn hung dữ.
Triệu Lộ che miệng, kinh hoảng nói: " Mặt của dì ấy...."
Chỉ thấy thần sắc Lí Tiểu Nguyệt đầy đau đớn, mà không chỉ có như thế, trên khuôn mặt của cô ta không ngừng biến hoá, một lúc là chó, ngay lập tức lại biến thành mèo, khuôn mặt lúc mèo lúc chó, còn không cái nào giống nhau.
Cho nên, mọi người bèn thấy trên khuôn mặt cô ta chốc lát thì biến thành mèo, kêu meo meo meo, cả người nhìn rất giống một con mèo. Mà qua một lúc sau, mặt cô ta lại biến thành chó, khoé miệng cô kéo rộng tới mang tai, hàm răng trắng sắc bén, trong miệng phát ra âm thanh hô hấp trầm thấp giống một con chó đang thở.
Cảnh tượng quái dị này, mọi người xem vừa kinh ngạc lại vừa hoảng sợ.
"Này thật sự bị quỷ nhập rồi...."
Việt Khê chăm chú lẳng lặng đứng nhìn cảnh này, những người khác chỉ có thể nhìn thấy những biến hoá trên mặt của cô ta, mà ở trong mắt của Việt Khê, cô lại thấy, có rất nhiêu linh hồn của chó và mèo trên cơ thể của Lí Tiểu Nguyệt, đại khái có hơn một trăm con.
Những con chó mèo này đều không ngoại lệ, vẻ mặt đều cực kỳ dữ tợn, hơn nữa, linh hồn của mấy con chó mèo này gần như dung hợp lại với nhau, và chính giữa chỗ dung hợp của chúng nó lại là người phụ nữ đang đứng trước mặt cô, Lí Tiểu Nguyệt. Nói cách khác, hiện giờ Lí Tiểu Nguyệt đã trở thành vật chứa của đám chó mèo này, những linh hồn cho mèo này, đang cùng nhau dung hợp với Lí Tiểu Nguyệt.
Cái này có chút khó khăn không dễ làm nha.
Việt Khê Khịt mũi một cái, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này.
Mấy con chó mèo ở trên người Lí Tiểu Nguyệt, quả thực chúng nó có thù hận rất sâu với Lí Tiểu Nguyệt, thỉnh thoảng chúng lại cúi xuống hung tợn cắn Lí Tiểu Nguyệt một cái.
Mà hiện tại trên người Lí Tiểu Nguyệt sẽ
xuất hiện tình huống như thế này, chính là cơ thể của cô dần dần bị mấy con chó mèo này đồng hoá. Ngay cả bây giờ, cô cũng không thể nào coi là con người được, mà là người không ra người, mèo không ra mèo, chó không ra chó, không có cái nào nằm trong nhận tri của con người. Cho nên, cô ta mới có tình trạng ăn thịt sống, mấy việc đó đều do linh hồn của mấy con chó mèo làm ra.
Triệu Lộ hỏi: "Việt Khê à, dì Tiểu Nguyệt bị làm sao vậy? Nhìn thật đáng sợ."
Việt Khê giải thích đơn giản cho bọn họ: "Đơn giản mà nói, bên trong linh hồn của người này có thêm một số thứ."
"Thứ gì vậy?"
"Chính là chó mèo gì đó." Việt Khê nhìn Lí Tiểu Nguyệt, như đang suy nghĩ gì đó "Có phải dì này có thói quen ngược đãi động vật hay không? Tớ thấy mấy con chó mèo này rất hận dì của cậu, dù chết rồi cũng muốn cắn dì cậu mấy cái."
Những người khác nhìn về phía Tư Mệnh, Lí Tiểu Nguyệt là vợ của anh ta, anh ta chắc chắn phải hiểu rõ Lí Tiểu Nguyệt nhất.
Tư Mệnh có chút xấu hổ đưa tay đẩy đẩy mắt kính trên mũi mình, nói: " Cái này, tôi quả thực không biết rõ....... Bình thường công việc của tôi rất bận rộn, rất nhiều chuyện Tiểu Nguyệt không có nói với tôi, tôi cũng không hỏi nhiều."
Nghe vậy, những người khác nhìn anh ta có chút thương hại. Người phụ nữ Lí Tiểu Nguyệt này, tính tình vẫn luôn mạnh mẽ, thái độ với chồng cũng không tốt, thường xuyên tức giận miệt thịt. Đến ngay cả bọn họ cũng thường bắt gặp cô ta đang mắng chửi Tư Mệnh.
"Nhưng mà...." Tư Mệnh như nhớ ra cái gì đó, có chút do dự nói: "Hình như Tiểu Nguyệt rất thích xem chó mèo cắn nhau, còn tự mình mở một nơi nuôi dưỡng chó mèo, bên trong nuôi rất nhiều chó với mèo, tôi không biết....."
Những người khác nhìn về phía Lí Tiểu Nguyệt, Lí Tiểu Nguyệt cũng coi như một người phụ nữ thanh tú, những lúc không tức giận thì rất giống một cô gái an tĩnh điềm đạm. Mọi người không thể nào tưởng tượng được, cô ta lại có thói quen ngược đãi chó mèo như vậy.
Mẹ Triệu nhíu mày nói: "Trước kia Tiểu Nguyệt không phải là người như vậy, cô ấy là một người rất yêu động vật."
Lý Tiểu Nguyệt là em họ bà con xa của mẹ Triệu, mẹ Triệu còn nhớ rõ khi còn nhỏ Lý Tiểu Nguyệt là một có bé rất hiền và lễ phép, rất thích chó mèo, từ khi nào tính cách của cô lại trở nên thô bạo như vậy?
Triệu Lộ nói: "Mẹ, tri nhân tri diện bất tri tâm, mẹ lại không ở chung một nhà với dì ấy, thì làm sao biết được dì ấy là dạng người như thế nào chứ."
Mẹ Triệu suy nghĩ, cũng đúng, không ở cùng một mái nhà, quả thật đúng là không thể nào biết được tính cách của người đó như thế nào.
Ba Triệu hỏi: " Việt tiểu thư, tình hình của Tiểu Nguyệt, có cách nào giải quyết được không?"
Việt Khê lắc đầu, lại gật đầu nói: "Không dễ xử lý, nếu như phát hiện sớm thì còn có thể nói được, nhưng mà hiện tại, linh hồn của mấy con chó mèo và linh hồn của cô ta đều đã dung hợp với nhau, nếu muốn tách chúng ra cũng không đơn giản. Tuy nhiên cũng không phải không giải quyết được, chỉ là hơi phiền phức một chút. Nếu để thêm mấy ngày nữa linh hồn của bọn nó và cô ta sẽ hoàn toàn dung hợp hết lại với nhau, vậy thì lúc đó mới không còn cách nào nữa."
Lý Tiểu Nguyệt nằm giãy giụa trên mặt đất nửa ngày, lúc sau phát hiện giãy giụa không có kết quả nên giống như từ bỏ, cô ta nằm quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên khóc thút thít, gọi tên chồng của mình: " Tư Mệnh, Tư Mệnh.....em đau quá Tư Mệnh, anh mau đến cứu em với."
Cô ta đang mặc một chiếc váy dài màu đen hở lưng, vì nằm sấp trên mặt đất, phía sau lộ ra xương bướm xinh đẹp, dáng người động lòng, dáng vẻ như vậy thật có vài phần đáng thương.
Tư Mệnh vừa nghe, ngay lập tức trên mặt lộ ra biểu cảm lo lắng sốt ruột, anh ta đi đến bên người Lí Tiểu Nguyệt, ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay ra, lại không biết phải chạm vào chỗ nào trên người cô, sốt ruột nói: "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt.....em ráng chịu đựng, hiện tại thân thể em không được tốt........"
Lý Tiểu Nguyệt đang quỳ rạp trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu, cắn một cái trên cánh tay Tư Mệnh, hiện tại hàm răng của cô ta rất sắc nhọn, rất giống răng của mấy con chó, dồn lực cắn xuống, như hận không thể nào cắn luôn miếng thịt trên cánh tay Tư Mệnh.
Đột nhiên xảy ra tình huống như vậy, làm cho tất cả mọi người đểu hoảng sợ, vội vàng đưa tay đẩy Lý Tiểu Nguyệt ra.
Việt Khê nhanh chóng lấy ra một lá bùa dán lên đầu Lý Tiểu Nguyệt, thấp giọng nói: "Nhả ra!"
Lý Tiểu Nguyệt nhả ra, Tư Mệnh ôm lấy cánh tay mình, chỉ thấy tay anh ta đã máu thịt lẫn lộn, máu tươi ngay lập tức chảy ra, một nhát cắn kia, quả thực sâu đến mức có thể thấy xương bên trong, không nương tay chút nào.
"Hiện tại cô ấy đang bị trúng tà, sao cậu còn đi tới gần cô ấy nữa chứ?" Những người khác hận rèn sắt thành thép nói.
Tư Mệnh cười khổ nói: "Cô ấy gọi đáng thương như thế, tôi thật sự đau lòng..."
Những người khác nhìn anh ta như vậy, đều không nhịn được mà thở dài.
Không biết đời trước Lý Tiểu Nguyệt tích bao nhiêu phúc đức, mới có thể gặp được người chồng như thế này.