*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Sau đó, Ong Mật khiêng cây búa nhìn về phía hai người kia.
Ngược lại nói Diều Hâu
"Ta thu thập xong rồi, lui."
Hiển nhiên, con Ong Mật này không tính toán lại gây chuyện.
Nhưng Diều Hâu lại không giống thế.
Ưng cùng xà bản thân chính là đối địch.
Mà nửa xà sao.... cũng coi như ở trong đó.
Diều Hâu khinh thường, đánh giá Hoa Khuynh từ trên xuống dưới.
Sau đó liền thấy được nữ tử trong lòng ngực Hoa Khuynh.
Hắn huýt sáo
"Huýt!, con người thật xinh đẹp nha."
Tô Yên nghe xong liền chép chép miệng.
Nàng nhìn về phía Hoa Khuynh, nói
"Thả ta xuống đi."
Hoa Khuynh buông hạ mặt mày, ngậm cười
"Được."
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên hai chân đứng ở trên mặt đất.
Nàng lui ra sau một chút.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, chị chẳng lẽ không tính toán vì giữ gìn hoà bình thế giới, tiến lên ngăn cản giảng hòa một chút?"
Tô Yên chớp chớp mắt, thực hiển nhiên, cũng không có quyết định như thế,
Liền nói
"Một chọi một, thực công bằng, không cần ngăn cản a."
Tiểu Hoa
"······"
Nó thế nhưng nói không nên lời phản bác a.
Dường như giữa địch nhân đều sẽ có một loại ăn ý.
Ví dụ như hiện tại, đều đã rõ ràng, đối phương chuẩn bị tốt để đánh nhau.
Diều Hâu khinh thường
"Một con bán yêu mà cũng dám ở trước mặt ta cậy mạnh, đây là muốn tìm chết."
Nói xong, hắn ta múa may một phen thiết bá*, nhanh chóng lao tới Hoa Khuynh.
*
Ong Mật không có hứng thú xem đánh nhau.
Chỉ nghĩ muốn rời đi.
Dù sao, chỗ này cũng là có chủ.
Nghĩ đến đây, Ong Mật nhìn xuống mặt đất, yên lặng bay cao lên một chút.
Dưới mặt đất, nó không muốn chạm đến đâu.
Tưởng tượng đến trường hợp kia, da đầu liền tê dại.
Cả người nổi lên da gà.
Mới một lát sau.
Không nghĩ tới bên kia đã phân thắng bại.
Phản ứng đầu tiên của hắn là, quả nhiên xà nhân thật là yếu a.
Một con bán yêu sao có thể đấu thắng được yêu quái chân chính.
Lại còn là địch nhân tương khắc nữa.
Nhưng chờ đến khi hắn tùy tiện liếc mắt một cái, liền thấy Diều Hâu bị người đạp bên dưới chân, cánh tay một tấc một tấc bị chặt đứt.
Thiết bá kia bị chia thành ba đoạn, cắm ở trên
mặt đất.
Diều hâu đen mặt, cả người run rẩy như là trúng độc.
Hoa Khuynh mặt mày buông xuống, chỉ là liếc mắt nhìn Diều Hâu thê thảm một cái, liền lười quan tâm đến.
Lúc này, vốn dĩ Tô Yên vẫn luôn đứng ở đằng xa quan sát đột nhiên phát hiện, Chồn tinh bị đạp vào trong đất không thấy đâu.
Ân?
Chạy mất rồi?
Không có khả năng, ở đây tất cả đều là hoang mạc.
Dù cho là chạy trốn, thì cũng sẽ khiến cho người khác phải chú ý.
Còn có, ở trên mặt đất, mấy thứ bắng trắng kia là cái gì?
Tô Yên muốn xem rõ hơn một chút.
Tiến lên hai bước.
Nàng vừa tiến lên mới phát hiện, là mối đất*!
*
Rậm rạp.
Mỗi một con phải to bằng một ngón áp út vậy.
Mà chúng nó không ngừng ở bên ngoài di chuyển, nhung nhúc một đám.
Nàng thấy trong chỗ đám mối cuồn cuộn có quần áo của Chồn tinh.
Nàng muốn lui lại.
Lại phát hiện thân thể mình run rẩy không ngừng.
Căn bản một bước cũng không thể động đậy.
Tim theo bản năng đập nhảy nhảy lên.
Thực mau trên trán thấm một tầng mồ hôi.
Trong lòng sinh ra khủng hoảng.
Đây là làm sao vậy?
Tô Yên sửng sốt.
Tiểu Hoa kịp thời phát ra tiếng
"Ký chủ, nguyên thân lúc chết đi bị đẩy vào độc trùng.
Ngài kế thừa thân thể nguyên thân.
Bởi vì nguyên thân không có nguyện vọng, cho nên ngài cũng kế thừa cảm giác sợ hãi của nàng ấy."