Editor: Trang Đặng
Beta: Tinh Niệm
Trịnh Bình sửng sốt, mãi sau đó mới phản ứng lại, giận tím tái
"Ngươi dám đánh ta?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Chẳng những đánh ngươi, còn muốn đánh chết ngươi."
Nói xong Tô Yên lôi kéo cổ áo Trịnh Bình xách lên.
Lan Chi phía sau sợ tiểu hầu gia nhà mình xảy ra chuyện, vội vàng kêu hạ nhân đi lên hỗ trợ
"Bảo vệ tốt tiểu hầu gia, làm tốt có thưởng!"
Tô Yên vừa đi đầu, phía sau gia nhân tất cả hừng hực đều lên.
Cơ Ngọc đứng ở chỗ đó không biết suy nghĩ cái gì.
Chờ Trịnh Bình hoàn toàn nằm trên mặt đất không gượng dậy nổi.
Tô Yên cúi đầu chậm rì rì sửa sang lại vạt áo của mình.
Sau đó nói
"Được rồi, dừng lại đi."
Đại khái những gia đinh này đều quen theo Tô Yên hoành hành ngang ngược.
Thế cho nên thời gian dài chúng gia đinh cũng vô cùng bừa bãi hung hăng.
Rõ ràng đối phương người đông thế mạnh, nhưng đảo một cái bị thuộc hạ của Tô Yên cả người đè nặng lên mà đánh.
Tô Yên vừa kêu thu tay lại, một đám gia phó rốt cuộc cũng dừng động tác.
Lui trở lại phía sau Tô Yên.
Nàng cái gì không nói, chỉ là lôi kéo tay Cơ Ngọc, hỏi
"Chúng ta đổi chỗ dạo khác?"
Cơ Ngọc gật đầu
"Được"
Được sự đồng ý, Tô Yên kéo hắn đi theo một con đường khác.
Lúc sau đi được một khoảng cách, Cơ Ngọc chậm rãi lên tiếng
"Tiểu hầu gia không cần vì ta mà làm như thế."
Tô Yên nhìn hắn một cái, chỉ dắt tay hắn, không nói.
Hắn không tin nàng nói.
Khi ấy nàng nhấn mạnh như vậy, đều là uổng phí.
Hai người một bên vừa đi dạo.
Gặp được chút cảnh đẹp ý vui, liền tới xem rồi mua mấy thứ.
Đi được một đoạn, phía trước truyền đến tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.
Có không ít người ở đó vây xem.
Còn truyền âm thanh tấm tắc, cùng với vài lời bình phẩm từ đầu đến chân
"Tiểu cô nương này lớn lên thật không tồi a, bán mình táng phụ, hai mươi lượng bạc, có hơi đắt chút."
"Đúng vậy, nếu mà thấp một chút, có lẽ có thể mang về nạp thiếp."
"Nhìn một cái dáng người này, thật sự không tồi a."
Tại đây, một đống nam nhân vây xung quanh một nữ tử đang quỳ rạp dưới đất.
Bên cạnh có một xác chết nam nhân
được đắp bằng cái chiếu.
Nữ tử một thân lụa trắng, trên đầu có cột một tấm khăn trắng.
Vẫn luôn khóc thút thít không dừng lại.
Bên cạnh, có một tấm bảng
"Tiểu nữ Tiểu Cầm, đi đến đường cùng, bất đắc dĩ bán mình táng phụ, hai mươi lượng. Cầu các vị hảo tâm, làm chút việc thiện, giúp tiểu nữ qua khỏi nạn này."
Mọi người vây quanh, đều thở dài, tựa hồ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Sắc tâm trỗi dậy, liên tục bóp bóp túi tiền.
Mua không nổi.
Trong đó có một nam tử rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, duỗi tay, giữ chặt cánh tay nàng kia, vuốt ve trên dưới
"Ai dô, tiểu cô nương, ta có mười lượng bạc, nàng theo ta đi, thế nào?"
Tiểu nữ tử sợ tới mức người run run, không ngừng lui về sau.
"Tiểu, tiểu nữ ······."
Lời tuy chưa nói ra, nhưng ý tứ cự tuyệt thì thật rõ ràng.
Tô Yên nhìn hai người kia lôi lôi kéo kéo.
Tầm mắt rơi xuống cỗ thi thể kia, nhìn nhiều hơn hai lần.
Sau đó theo sau hỏi Lan Chi một câu
"Bình thường người qua đời phải tốn bao nhiêu bạc để an táng?"
Lan Chi trả lời
"Một lượng bạc liền có thể an táng toàn vẹn."
Tô Yên gật đầu, không có nói nữa.
Lôi kéo Cơ Ngọc tiếp tục đi đến phía trước.
Tô Yên vốn chỉ đi ngang qua.
Bởi vì uy danh của nàng, lại có một đám gia phó phô trương như vậy.
Thế cho nên người đang đứng vây xem, đều tự động né tránh.
Lúc này, vốn dĩ vị nữ tử kia đang co rúm lại, bỗng nhiên không biết lấy đâu ra sức lực, tránh thoát khỏi sự kiềm chế của nam nhân kia, chạy đến ôm lấy chân Tô Yên.
Tô Yên cúi đầu, nhìn về phía nàng ta.