Editor: Trang Đặng
Beta: Tinh Niệm
Nữ tử khóc vô cùng đau khổ, thút tha thút thít
"Công tử, cầu ngài cứu, cứu giúp Tiểu Cầm, Tiểu Cầm nguyện ý vì ngài làm trâu làm ngựa."
Tô Yên vốn không muốn quản việc này, nhưng đảo mắt việc này lại tìm đến trước mặt nàng rồi.
Nàng ngồi xổm xuống, đầu tiên là duỗi tay kéo tay nàng kia ra.
Khẩy khẩy chỗ trên người bị nàng ta đụng phải,
Sau đó nói
"Cứu ngươi cái gì?"
Nữ tử khụt khịt
"Tiểu nữ, bán mình táng phụ, muốn vì phụ thân đặt mua quan tài. Nhưng vị nam tử kia, một hai mạnh mẽ phải mang tiểu nữ đi, nói muốn đem tiểu nữ nạp làm thiếp, tiểu nữ không muốn, nếu như.... như thế, chi bằng để tiểu nữ chết đi cho xong!"
Nói rồi, lại thút tha thút thít.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử vẻ mặt háo sắc kia.
Nam tử kia tất nhiên là nhận ra Tô Yên.
Lập tức xin tha, xám xịt rời đi.
Tô Yên nói
"Hai mươi lượng, để an táng phụ thân?"
Nữ tử gật gật đầu
"Vâng"
Lúc nói, nữ tử kia quỳ trên mặt đất dập đầu với Tô Yên một cái.
"Tiểu nữ đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp. Tiểu nữ thật sự vô cùng cảm kích."
Tô Yên lắc đầu
"Không có gì."
Vừa nói, nàng lại liếc về phía cổ thi thể kia.
Thi đốm* đã xuất hiện.
*Còn được gọi là "hồ máu tử thi". Ai muốn biết rõ hơn thì hãy search gg nha, hình ảnh hơi bị kinh dị nên tui không gửi đâu á. Chứng tỏ là đã chết được vài ngày.
"Phụ thân ngươi qua đời khi nào?"
Nàng ta lau nước mắt, nhẹ giọng nói
"Hôm qua, phụ thân tiểu nữ đi ngủ, sau đó gọi mãi không dậy. Phụ thân bệnh tật ốm yếu, không... không nghĩ tới, ông ấy nhanh như vậy đã xuôi tay mà đi."
Dứt lời lại muốn khóc.
Tô Yên xoa xoa lỗ tai, đứng lên
"Ta mua ngươi, ngươi nguyện ý?"
Nữ tử nâng đôi mắt lên, trên mặt có chút kinh ngạc, sau đó hỏi
"Công tử sẽ trả hai mươi lượng?"
Tô Yên gật đầu
"Sẽ trả."
Nữ tử cúi đầu, không biết vì sao có chút ngượng ngùng
"Chờ tiểu nữ chuẩn bị xong hậu sự cho phụ thân, tiểu nữ sẽ là người của công tử."
Tô Yên nhìn người nằm trên mặt đất, nửa ngày sau mới nói
"Lan Chi"
"Tiểu hầu gia?"
"Tìm hai người cho nàng, đem vị lão nhân này chôn cất đi."
"Vâng."
Nói xong, Tô Yên đứng dậy.
"Ta bỏ hai mươi lượng mua ngươi, ngươi vào phủ của ta, có thể làm được cái gì?"
Người quỳ trên mặt đất mặt vẫn còn treo nước mắt, cúi đầu, rụt rè nói
"Tiểu nữ làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết đại ân của công tử, sau này, tiểu nữ nguyện ý hầu hạ mỗi ngày cho công tử, vì công tử tận tâm tận lực."
Tô Yên lắc đầu
"Làm trâu làm ngựa thì không cần."
Suy nghĩ trong chốc lát, nói
" Hậu viện nhà ta có một đỉnh núi, vừa vặn không ai xử lý, về sau, ngươi đến chỗ đó trồng cây đi."
Tiểu Cầm vừa nghe, sửng sốt, không thể tin được
"Công tử kêu tiểu nữ đi trồng cây?"
Thời điểm nói ra lời này, giọng nói đều phát run.
Tô Yên gật đầu
"Trong nhà không thiếu hạ nhân, mang ngươi về, cũng không có chỗ an trí."
Tiểu Cầm duỗi tay gắt gao giữ chặt vạt áo Tô Yên,
"Tiểu Cầm có thể hầu hạ công tử, có thể bảo đảm so với bất cứ ai đều tốt hơn."
Trong cặp mắt kia tràn đầy kinh hoảng.
Tô Yên chớp chớp mắt
" Mệnh ngươi là của ta, phải không?"
"······ Vâng"
"Ta muốn cho ngươi làm cái gì, thì làm cái gì. Có phải hay không?"
"······ Vâng"
Tay nàng ta dần dần buông ra, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt một mảnh ngu ngơ.
Tô Yên nói
"Chờ đến khi xong hậu sự của cha ngươi, liền đến."
Quay đầu lại với Lan Chi nói
"Lan Chi."
"Tiểu hầu gia?"
"Đến lúc đó nhìn nàng ký khế ước bán mình, rồi đưa hai mươi lượng cho nàng. Chờ nàng trồng cây hết đỉnh núi, thì giúp nàng tìm một người tốt để gả đi."
"Vâng, tiểu hầu gia."
Lan Chi đồng ý.
Tất cả mọi người xem pha xử lý đi vào lòng đất này của Tô Yên, có chút thổn thức.
Trồng cây?
Cũng mệt Tiểu hầu gia nghĩ ra được biện pháp như vậy.