Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Nam chủ quá xấu rồi 4


trước sau

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Vừa nãy đã điều động tất cả năng lượng trong thân thể.

Kết quả là bây giờ đã trở về bình thường.

Thể lực đang suy giảm nhanh chóng.

Cô cúi đầu ngồi đó.

Vuốt ve váy trên người mình.

Ở bên váy xuất hiện một cái túi nhỏ.

Cô nhắm mắt lại, lấy ra một viên kẹo sữa dâu.

Lột vỏ ra ăn.

Lập tức mùi hương kẹo sữa dâu tây tràn ngập trong khoang xe.

Phượng Dung ngồi bên cạnh cũng ngửi thấy mùi vị ngọt ngào kia.

Hắn nhìn về phía Tô Yên, thích thú trong mắt càng nồng đậm.

Hắn quá rõ cha mình là người như thế nào.

Người phụ nữ này vậy mà có thể cất dấu đồ vật.

Là cô quá lợi hại, hay những người đó thả lỏng cảnh giác?

Tô Yên nhận thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào giấy gói kẹo trong tay mình.

Tô Yên yên lặng thò tay vào túi nhỏ một lần nữa.

Vuốt ve hồi lâu, lại lấy ra một viên kẹo khác.

Đặt kẹo vào tay Phượng Dung.

Mềm mại nói

"Viên cuối cùng."

Nói xong, cô cảm thấy không ổn, bổ sung nói

"Nếu anh muốn ăn, có thể đợi tôi thay quần áo xong lại đưa thêm cho anh."

Túi của chiếc váy này quá nhỏ, chỉ chứa hai viên đã là cực hạn.

Nếu cô tiếp tục lấy ra, sẽ bị hắn phát hiện sơ hở.

Phượng Dung nhìn thoáng qua viên kẹo, lại nhìn Tô Yên.

Hắn trở tay ném viên kẹo đi.

Rồi nhìn chằm chằm vào túi của Tô Yên.

Đang muốn di chuyển.

Liền cảm thấy phần eo căng thẳng.

Cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra Tô Yên vẫn luôn gắt gao lôi kéo lấy quần áo hắn.

Như thể sợ hắn ném cô đi.

Gương mặt xinh đẹp không hiện lên cảm xúc.

Vươn tay, kéo từng ngón tay của Tô Yên bẻ xuống.

Tay Tô Yên không cầm lấy quần áo hắn nữa.

Ngược lại, cô cầm lấy ngón tay hắn.

Cô nghiêm túc nói

"Tôi là mẹ kế của anh, là trưởng bối của anh. Cho nên, anh không thể ném tôi xuống cũng không thể tức giận với tôi. "

Trong mắt Phượng Dung vốn dĩ đang dần dần tức giận vì cô lôi kéo hắn, bỗng nhiên nghe thấy lời này của cô, cơn tức liền biến mất.

Lần đầu tiên hắn nghe thấy lời nói đúng lý hợp tình như thế.

Hắn như suy tư mà nhìn Tô Yên

"Nếu muốn làm mẹ kế nhỏ của tôi, tại sao lại phải chạy ra
ngoài?"

Nói xong, Phượng Dung theo sát nói một câu

"Tài xế, quay lại..."

Tô Yên nhanh chóng nói

"Đợi, đợi đã, anh đừng làm vậy."

Tô Yên duỗi tay, bưng kín miệng hắn.

Chặn lại những lời hắn sắp nói ra.

Sắc mặt Phượng Dung dần dần trở nên âm trầm.

Hai người đang cực gần nhau.

Tô Yên tất nhiên nhìn thấy rõ.

Cô theo bản năng nghĩ cách dỗ dành.

Che miệng hắn lại, hôn lên trán hắn

Thanh âm mềm mỏng

"Anh đừng tức giận."

Sau khi hôn, cả hai đều im lặng.

Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ, chị là muốn tính toán tán tỉnh con riêng của mình sao? A a a a a, thực kích thích a."

Tô Yên chớp chớp mắt, phản bác

"Không có, hắn không phải con trai riêng của ta."

Cô và Phượng Quốc Nguyên chưa đăng ký kết hôn.

Phượng Quốc Nguyên dự định làm cho nguyên thân cam tâm tình nguyện ký tên.

Sau khi nhốt trong phòng tối, nếu không phải Tô Yên bám vào người, đại khái nguyên thân liền phải kết hôn cùng Phượng Quốc Nguyên.

Tô Yên trả lời Tiểu Hoa, lại nói

"Ưm,... suýt là con riêng."

Đôi mắt Phượng Dung lúc sáng lúc tối, khóe môi hắn gợi lên tươi cười.

Kéo tay Tô Yên đang che môi hắn.

Thanh âm trầm thấp, mang theo ý vị sâu xa

"Trách không được một hai phải đi theo tôi, hóa ra người mẹ kế nhỏ coi trọng không phải bố tôi, mà là tôi."

Tô Yên nghe hắn nói, lúc sau hắn không nói thêm gì nữa.

Cô tưởng hắn muốn cô trả lời.

Rối rắm hồi lâu, cô nói

"Đại khái, là như thế."

Phượng Dung nghe cô hào phóng thừa nhận.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện