Edit: Tịnh UyểnBeta:Tinh Niệm Hơn nữa lông mi run run, nhìn qua có chút e lệ.
Hắn nhướng mày, một tay kéo lấy cánh tay Tô Yên.
Xoay người ôm cô vào trong lòng mình.
"Mẹ kế nhỏ, dã tâm của cô cũng thật lớn a."
Thanh âm ở bên tai cô mang theo trêu chọc, hai người dựa sát vào nhau.
Tư thế ái muội.
Bởi vì di chứng của việc điều động lực lượng toàn thân, cho nên lúc này Tô Yên không thể làm gì.
Chỉ có thể tùy ý hắn kéo.
Tiếp theo, nghe thấy thanh âm sâu kín của hắn
"Mẹ kế nhỏ có biết, những người phụ nữ nhớ thương tôi thì có kết cục gì không?"
Phản ứng đầu tiên của Tô Yên khi nghe lời này là
"Có người phụ nữ khác nhớ thương anh?"
Phượng Dung cạn lời.
Trong lúc Tô Yên nói chuyện, hoàn toàn là nỗ lực chống đỡ.
Bởi vì thân thể bị tiêm thuốc, cộng với di chứng của điều động thân lực.
Cho nên ở trong khoang xe tối tăm này.
Cô dính vào trên người Phượng Dung.
Cứ thế an tĩnh, càng ngày càng hôn mê.
Lý trí biết rằng, hắn không phải là một người đàn ông sẽ thủ hạ lưu tình mà bỏ qua cho người khác.
Nhưng hiện tại cô không đủ sức để nổi lên tâm phòng bị.
Cho nên mơ mơ hồ hồ, ngủ thiếp đi.
Khi Phượng Dung lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống.
Phát hiện tay Tô Yên nắm chặt lấy quần áo hắn, sợ hắn ném cô đi.
Đầu dựa vào vai hắn, từng chút một.
Nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.
Giống như nỗ lực không dựa vào người hắn, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Dựa vào ngày càng gần, cuối cùng đầu để ở bờ vai hắn.
Hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Người phụ nữ từ chỗ nào tới vậy?
Hắn ôm cô, ngược lại có chút kinh ngạc với tư thế của hai người.
Chính mình lại ôm một người phụ nữ vừa mới gặp lần đầu.
Tư thế ái muội như vậy, làm cô ngủ thiếp đi ở trong lòng hắn.
Hắn tựa hồ cũng không chán ghét.
Phượng Dung rũ mắt nhìn Tô Yên hồi lâu.
Sau một lúc lâu, hắn lên tiếng
"Dừng xe."
Chiếc xe dừng lại bên đường.
Phượng Dung
đẩy Tô Yên
"Tỉnh?"
Tô Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ
Cô còn chưa nói.
Liền nghe Phượng Dung cười khẽ
"Mẹ kế nhỏ, nên xuống xe."
Tô Yên gật gật đầu, thành thật bước xuống xe.
Có lẽ vì vừa mới thức dậy nên phản ứng hơi chậm chạp.
Cô vừa bước xuống, nhìn bốn phía hoang vắng.
"Đây là đâu?"
Tô Yên vừa mới nói xong, Phượng Dung đã đóng cửa xe lại.
"Mẹ kế nhỏ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Nói xong, xe khởi động, từ bên người Tô Yên rời đi.
Tô Yên đứng chỗ đó hồi lâu.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chị bị ném xuống a~."
Tô Yên nhìn xung quanh, sau đó gật đầu
"Ừ"
Xung quanh hoang vắng, vẻ như là vùng ngoại ô.
Cô bước về phía trước, vừa bước một bước, chân liền nhũn ra.
Tô Yên hỏi
"Tiểu Hoa, thân thể ta bị tiêm thuốc vào khi nào, có thể điều trị không?"
"Ký chủ, đây là loại thuốc không biết Phượng Quốc Nguyên có được ở đâu, nó giống như độc dược. Mặc dù không có hại với thân thể của chị, nhưng nó sẽ làm cho tứ chi mệt mỏi.Trừ khi chị có thể lấy được giải dược trong tay Phượng Quốc Nguyên, nếu không thì sẽ luôn bị như vậy."
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu
"Được"
Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Chỉ là lúc này không có sức lực để đi.
Nhìn trái phải đều hoang tàn vắng vẻ.
Cô đứng đó, chậm rì rì từng bước đi về phía trước.
Còn chưa đi được vài bước.
Đằng sau, đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu đỏ xinh đẹp gầm rú chạy đến, chợt dừng lại trước mặt cô.