Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Nhiễm Thất nhìn thấy chuyện đó, đã không đành lòng nhìn nữa rồi, cô hận không thể đi lên giết chết đám người cặn bã kia!
Theo âm thanh quần áo bị xé rách một lúc, giọng nói của cô gái chậm rãi thấp xuống, đôi con ngươi sáng ngời từ trước đến nay dần dần trở nên ảm đạm, trống rỗng, đã mất đi thần thái, đần độn giống như một thân thể không có linh hồn.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông nằm trên người cô đứng dậy, còn hừ một tiếng với cô, mắng một câu: "Cái này cũng không có hơn cái gì, cũng không có mềm mại thoải mái như mấy em gái khác, cả người cứng rắn, giống như con cá chết vậy, thật là không thú vị!"
Nước miếng văng tung tóe trên người cô, nhưng mặt cô cũng không có biểu lộ cái gì.
Thời điểm ba người đàn ông rời đi, còn thuận tay mang theo cái hộp bên cạnh, vẻ mặt hùng hồn đầy lý lẽ: "Tiền này coi như là đền bù tổn thất của bọn tao!"
Nghe như thế, cô đột nhiên có ý thức, cả người cuồng loạn, ngữ khí kích động: "Trả lại cho tôi...Đem nó trả lại cho tôi!"
Bởi vì thân thể đau đớn, cô chỉ có thể không mặc quần áo, từng chút từng chút một mà chậm rãi lết đến dưới chân bọn họ, kéo ống quần người kia, thanh âm cầu khẩn: "Van cầu các người, trả lại cho tôi...Đem nó trả lại cho tôi..."
Người nọ ngồi xổm xuống, trên mặt nở nụ cười quái dị, đem cái hộp trên tay quơ quơ trước mặt cô: "Muốn sao?"
Cô nhanh chóng thò tay lấy, nhưng một giây sau, lại bị người nọ chuyển đi, cô bắt hụt nhào đầu về phía trước.
"Tao hỏi là mày có muốn không?"
Ánh mắt của cô gái mang theo sự chờ đợi, nhỏ giọng nói: "Muốn...Rất muốn..."
Không nghĩ tới người nọ lại đứng lên, một cước đem cô đá văng ra, đế giày thô ráp ma sát vào da thịt mềm mại, rất nhanh đã để lại trên làn da trắng nõn kia một mảng xanh tím, đồng thời còn không ngừng chảy ra những đường máu chói mắt.
"Mơ đi cưng!"Sau khi người đàn ông nói xong, rất nhanh đã đi ra ngoài.
Cô gái không còn chút sức lực đứng lên, chỉ có thể như thế, nhìn bọn họ đi xa, một tia ánh sáng cuối cùng cũng không có, hiện lên đầy hơi thở chết chóc.
Anh trai, Lan Nhi thật vô dụng mà...
Cô nhịn đau, chậm chạp đưa tay sát vào miệng, sau đó dùng hết một tia sức lực cuối cùng, hung hăng cắn vào cổ tay, máu tươi rất nhanh từ chỗ bị cắn rách không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ nơi đó.
Anh trai, Lan Nhi không còn mặt mũi nào gặp anh...Anh phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt...Em muốn anh sống thật tốt...
Hình ảnh đó thì hết ——
Nhiễm Thất nhắm mắt lại, đột nhiên cảm
thấy không hiểu sao lại bi ai, đau xót. Cô biết rõ Thẩm Lan sẽ chết như thế này, nhưng không nghĩ tới là vì hắn, hắn có thể suy đoán ra ——hắn là một người thông minh như vậy mà...
Cuộc đời của hắn đã trải qua quá nhiều đau khổ, ông trời không chiếu cố hắn, một chút cũng không!
Hắn vốn nên là thiên chi kiêu tử, không nghĩ tới lại bị bọn buôn người lừa bán, nhận hết tra tấn. Có một em gái tốt, người quan trọng duy nhất của hắn, lại bởi vì hắn mà dùng phương thức này chết đi. Mà cô, một năm sau cũng phải rời xa hắn...Hắn rốt cuộc còn phải trải qua bao nhiêu khó khăn nữa, mới có thể để cho hắn có được một cuộc sống bình yên đây?
Ông trời, người thật nhẫn tâm!
Đột nhiên, hệ thống lên tiếng: "Kí chủ, cái này là nội dung cốt truyện gốc —— nguyên nhân tại sao nam chủ lại trở thành tội phạm truy nã, những người bị hắn giết đều là những người trong gia tộc của ba người kia, các chết cực kỳ thê thảm!"
Nhiễm Thất: "Cho nên, thời điểm kế hoạch của hắn còn chưa kịp thực hiện, thì thân phận của hắn đã bị thay đổi. Vì vậy, chỉ cần vận dụng năng lực của Trình gia, muốn cho ba cái gia tộc nhỏ ở thị trấn kia biến mất cũng rất dễ dàng."
Hệ thống: "Đúng vậy."
Hệ thống: "Cho nên có thể nói, nam chủ vẫn là bị chúng ta thay đổi."
Nhiễm Thất nâng mi: "Không có điểm tích lũy?"
Hệ thống: "...Có."
Nhiễm Thất: "Cho nên ngươi tham ô?"
Hệ thống: "..." Kí chủ, làm sao cô biết?
...
Nhiễm Thất tỉnh lại, vẫn đang ở trong núi, chẳng qua lúc này cô đang nằm trong ngực Thẩm Mặc Hiên. Vừa mở mắt, đã nghe được hắn gấp gáp hỏi: "Thấy thế nào rồi? Em vừa mới ngất đi thôi!"
Hắn chau mày, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, nhìn bộ dáng rõ ràng là bị dọa sợ.
"Tớ chỉ bị tuột huyết áp thôi, không có chuyện gì đâu!" Cô ra vẻ bình tĩnh nói.
Nhìn bộ dạng vẫn còn lo lắng của hắn, nghĩ đến những gì vừa nhìn thấy, tâm cô hơi động một chút, đột nhiên từ trong lòng ngực của hắn đi ra, ngửa đầu yên lặng nhìn hắn, vẻ mặt thập phần trịnh trọng: "Thẩm Mặc Hiên, chúng ta kết hôn đi!"
- ----------------------------------------------------
Ninh: Ok em đồng ý:((