Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Cô luôn luôn biết, hắn cực kỳ không có cảm giác an toàn —— Lúc ngủ, dù là cái loại tư thế ngủ thập phần không thoải mái, lại cố chấp tình nguyện cả đêm bất động cũng muốn ôm chặt cô, sau lưng nhìn như rất cường thế, nhưng lại mang theo sự cẩn thận từng li từng tí.
Giống như một đứa trẻ không biết yêu, vì để cho món đồ chơi trong lòng mình không bị cướp đi, mà bắt buộc bản thân phải trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, lại sợ chính mình dùng sức quá mạnh, làm tổn thương cô.
Anh không có cảm giác an toàn như thế, thì em đây muốn cho anh một sự chấp thuận —— chúng ta kết hôn đi.
Em không muốn lại trốn tránh, em đã bức anh đi một lần, còn lần này, em muốn quý trọng hiện tại, em không muốn để ý tới kết cục như thế nào, em chỉ muốn hiện tại! Chúng ta của hiện tại! Cho nên...
"Chúng ta kết hôn đi!"
Thẩm Mặc Hiên đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ. Trong nháy mắt, trong mắt hắn nhất thời chứa quá nhiều cảm xúc, biểu cảm trên mặt cũng biến ảo bất định, như là căn bản không có chuẩn bị. Hoặc la nói, hắn chưa từng vọng tưởng cô sẽ nói những lời này với hắn, vậy nên hắn nhất thời không biết nên biểu lộ cái gì.
Trong lúc đó, nam nhân bá đạo cường đại như vậy, lại tựa như một nam sinh mới biết yêu, khẩn trương đến nỗi tay cũng không biết thả xuống như thế nào.
Qua một hồi lâu, hắn đè ép nội tâm đang dâng lên sự vui sướng của mình, sau khi chậm rãi tỉnh táo, mới mở miệng: "Em rất nghiêm túc?"
Không đợi cô trả lời, hắn lập tức nói tiếp, ánh mắt đặc biệt chăm chú: "Tôi nghĩ là thật, mà cho dù bây giờ em có đổi ý cũng không vô dụng!"
Sau khi nghe xong, trong nội tâm Nhiễm Thất trăm vị hỗn tạp, cô một mực cũng không biết được, bản thân cho rằng hắn bất an, nhưng cư nhiên so với tưởng tượng của cô còn nhiều hơn.
Hắn là một người cường đại như vậy mà —— vốn không phải là như thế này!
Cô giật mình, nhìn về phía hắn, trên mặt là sự chăm chú cùng trịnh trọng từ trước đến nay chưa có, ngữ khí kiên định: "Người em thích là anh, vẫn luôn là anh! Em không có thích Tần Hạo, chưa từng có! Hơn nữa cậu ta cũng không phải là bạn trai cũ của em, từ đầu đến cuối, em chỉ thích có một mình anh! Anh có tin em không?
Không đợi hắn trả lời, đầu cô lướt qua một bên không nhìn hắn, nhìn vào một nơi xa xôi. Suy nghĩ của cô có chút bay bổng, có một vài lời cô đã sớm
muốn nói cho hắn: ""Một năm kia, đúng, chính là một năm anh đi. Lúc anh đi rồi, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không để lại!"
"Em muốn đi tìm anh, nhưng em lại không biết nên tìm anh như thế nào. Em muốn biết tin tức của anh, cũng khỏi hỏi thăm được cái gì! Em không biết nhà anh ở đâu, chỉ biết là ở khu vực đó. Em đi đến đó tìm anh, nhưng lại thiếu chút nữa..., Thật may mắn là, có một gia đình đã nói cho em biết anh đã không trở về rất lâu rồi...Anh dọn đi rồi...Thậm chí nhà ở cũng cho người khác..." Nói xong câu cuối, nước mắt Nhiễm Thất đã bao quanh hốc mắt. Cái loại cảm giác tuyệt vọng ngay lúc đó, cô không muốn trải qua một lần nữa!
Đầu ngón tay Thẩm Mặc Hiên run rẩy, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ. Thì ra em có nghĩ đến chuyện đi tìm tôi...Tôi vẫn luôn cho rằng...
Nhiễm Thất hít một hơi sâu, sau khi đã bình phục tâm tình, chậm rãi hồi tưởng lại những ngày đó, giọng nói thật thấp: "Từ đó trở đi, em thật sự rất tuyệt vọng... Em làm sao có thể tìm được anh? Em lúc đó mới biết được, việc mà một người có thể làm thật sự rất ít, em ngoại trừ bình thường đều đi học, em còn có thể làm gì đây?!"
"Trong một năm kia, em suy nghĩ rất nhiều, em nghĩ, anh có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Là em bức anh đi rồi sao? Coi như là thế, vậy tại sao cái gì cũng không để lại mà đi mất? Dù anh nói cho em biết một tiếng cũng được mà! Em còn suy nghĩ lúc đó anh chuyển đi rồi, có khỏe không? Nhưng em không có cách nào nói những lời này với người khác, em cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi..."
Cô quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia nước mắt: "Anh biết khi gặp lại anh em có cảm giác gì không? Em rất vui! Bởi vì anh xem ra rất khỏe." Nói xong câu cuối, giọng nói của cô bắt đầu phát run: "Em nghĩ, em luôn luôn suy nghĩ! Anh rất khỏe thì vì sao không nói cho em một tiếng chứ! Dù chỉ là một tiếng mà thôi..." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, như là đang hỏi mình: "Chỉ nói một tiếng mà thôi, lại...khó khăn như vậy sao?"
Em chỉ muốn cầu một cái an tâm, muốn cho anh một cái bình an, lại khó khăn như vậy sao?