Hùng Vũ Liên đi rồi, Lâm Thu yên lặng ngồi trong chốc lát.
Sau khi Nghiệp Liên bắt đầu tự quay được, liền liên tục không ngừng hấp thu linh khí từ bốn phía, hòa nhập vào trong cơ thể của nàng. Ngụy Lương chỉ đi gần nửa canh giờ, trong kinh mạch nàng đã hội tụ một đám linh khí phẩm chất mỏng manh, dựa vào cách Ngụy Lương truyền thụ cho mà bơi lượn xung quanh thân.
Lâm Thu giờ phút này cũng không đói bụng. Cho dù đói, nàng cũng không có ý định ăn đồ ăn của ả “hắc tâm liên” Hùng Vũ Liên này đưa tới—— mặc dù ả ta sẽ không dám hạ độc trong cơm canh, nhưng có thể thêm vào bên trong nước mũi nước miếng và vân vân gì đó cũng không chừng.
Hiện tại còn cái chuyện bỏ Tình Độc……
Lâm Thu nhanh chóng liền quyết định chủ ý.
Tuy nàng không muốn bị cuốn vào bên trong mối tình của Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm, nhưng cũng không muốn đi theo con đường nữ xứng ác độc trong nguyên tác. Thừa dịp cơ hội lần này, xem thử một chút Liễu Thanh Âm rốt cuộc là người như thế nào.
Nàng lật tung phòng của Ngụy Lương, tìm ra không ít bình bình lọ lọ.
Chạng vạng tối, Hùng Vũ Liên liền đem thuốc tới đây.
Ả ta thần thần bí bí hướng về phía Lâm Thu cười nói: ” Mộ Dung sư bá đến Kinh Loan Phong cùng sư tôn luận đạo, xem bộ dáng là muốn lưu lại dùng bữa tối! Ta vừa bẩm với sư tôn, nói ngài một mình ở trêи ngọn núi này quá quạnh quẽ, sư tôn liền để cho ta hỏi ngài một câu, có nguyện ý di giá đến Kinh Loan Phong làm khách hay không? Đây chính là một cơ hội tốt rồi, YAA.A.A..! “
Lâm Thu nhận cái bình bạch ngọc nho nhỏ kia, nắm trong tay ước lượng, nói: ” Ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta thay xiêm y. “
Nàng đóng kín cửa, đem cái bình bạch ngọc kia dấu ở phía dưới gối đầu, sau đó lấy một cái bình tượng tự trong số mấy cái bình Ngụy Lương lưu lại cất vào bên trong tay áo.
Hùng Vũ Liên tu vi cũng không cao, ước chừng chính khoảng trung kỳ Trúc Cơ thôi.
Đến chỗ cái cầu ván gỗ treo phất phơ giữa hai đỉnh núi, lòng Lâm Thu vẫn còn sợ hãi, để Hùng Vũ Liên đi trước.
Chỉ thấy Hùng Vũ Liên mở hai tay ra, bắt lấy khoá sắt hai bên trái phải, nhẹ nhàng đạp trêи tấm ván gỗ, nhảy tới trước, nhúng bật lên cao, lại nhảy tới trước như một chiếc xe cộc kệch cũ, nhưng căn bản không có dấu hiệu nào muốn lật xe cả.
Lâm Thu trừng mắt nhìn, học bộ dáng của ả ta thử thử.
Quả nhiên vững như Thái Sơn.
Hai người như ý thuận lợi liền đi đến Kinh Loan Phong. Chỉ thấy trong động phủ đốt nến dài trắng muốt như ngọc, ánh sáng cũng vô cung rõ ràng như ban ngày, không thấy chút lờ mờ nào. Liễu Thanh Âm đang cùng Mộ Dung Xuân ngồi đối diện tại trêи giường đá, tay còn đang nhấc một viên đá nhỏ, hình như đang đánh cờ. Hai vị này như có tiên khí bồng bềnh, phảng phất phong thái của “thế ngoại chi nhân”.
Nhìn thấy Lâm Thu tiến đến, hai nhân đứng dậy, khẽ vuốt càm.
Dù sao cũng là đại kiếm tiên tu vi tuyệt thế, cường giả hậu kỳ Hóa Thần, để cho bọn họ gọi Lâm Thu là sư mẫu không khỏi hơi miễn cưỡng.
Lâm Thu cũng không khách khí với bọn họ, nói: ” Các ngươi cứ chơi của các ngươi đi, không cần chú ý ta, ta chỉ là tới đây ăn ké bữa cơm mà thôi. “
Đôi mi thanh tú của Liễu Thanh Âm cau lại, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn.
Mộ Dung Xuân thấy nàng ta giống như có chuyện sẽ nói với Lâm Thu, liền đem cục đá trong tay ném lại sọt đựng quân cờ, nói: ” Các ngươi ngồi đây đi, ta đi giục bữa tối. “
Liễu Thanh Âm yên lặng thu dọn bàn cờ, vung lên tay áo, ngâm hai chén nước trà, mời Lâm Thu nhập tọa.
Hùng Vũ Liên cười mỉm nhìn Liễu Thanh Âm làm lễ, nói: ” Sư tôn, hôm nay lúc vận công, đệ tử cảm thấy linh khí có chút hỗn loạn, ngài giúp đệ tử nhìn một cái YAA.A.A..! “
Ả ta cố ý dẫn đường cho Liễu Thanh Âm đưa lưng về phía Lâm Thu, vén ống tay áo lên, thừa dịp Liễu Thanh Âm cúi đầu xem mạch, không ngừng hướng về phía Lâm Thu nháy mắt, ý bảo nàng bỏ thuốc vào trong chén trà của Liễu Thanh Âm.
Người bên cạnh cũng nhiệt tình đào được cái hố đến mức này, không nhảy vào chẳng phải là uổng phí một phen khổ tâm của người ta? Lâm Thu cười thầm, ung dung lần lần trong tay áo lấy ra một cái bình bạch ngọc, do do dự dự mà vẹt nắp bình ra, chậm vươn về hướng chén trà của Liễu Thanh Âm, làm bộ làm tịch run lên vài cái.
Ngay lúc Lâm Thu vừa muốn rút cánh tay lại, Liễu Thanh Âm vốn đang khom lưng lúi cúi vậy mà mạnh mẽ quay đầu lại, một phát bắt được cổ tay Lâm Thu, bắt quả tang tại trận.
” Ngươi muốn làm cái gì! ” giọng nói từ trong cuống họng Liễu Thanh Âm vô ý thức mang theo uy áp, ầm ầm đập trúng ngực Lâm Thu.
Lâm Thu khí tức trì trệ, ngực khó chịu, cổ họng vọt lên chút mùi máu tanh. Nếu không phải Ngụy Lương đã dùng thạch nhũ Chung Linh thay nàng rèn luyện kinh mạch rồi, một chiêu này của Liễu Thanh Âm có thể làm cho nàng hơn nửa canh giờ nói không ra lời.
Cảm thấy hình như đây mới chính là nguyên nhân mà Lâm Thu trong nguyên tác không có bán đứng Hùng Vũ Liên nhỉ?
” Chuyện gì xảy ra? ! ” Trước cửa ra vào của động phủ truyền đến thanh âm nam tử.
Chỉ thấy Mộ Dung Xuân đẩy xe lăn vội vàng xông vào.
Tần Vân Hề ngồi ngay ngắn trêи xe lăn, tia sáng trong mắt nặng nề, chăm chú nhìn Lâm Thu. Hắn cũng không che dấu sát ý một chút nào, trong thức hải của Lâm Thu, cánh hoa thứ ba của Nghiệp Liên l thoáng chốc đã nở ra bốn phần!
Lâm Thu hơi có chút kinh hãi, cái này Nghiệp Liên càng về sau cần ác ý càng nhiều, Tần Vân Hề vào ban ngày rõ ràng đã đối với nàng không có ác ý gì, giờ phút này chỉ một cái đối mặt, làm sao lại có thể làm cho Nghiệp Liên mở được bốn phần? !
Khiến cho nàng không hiểu chính là, Nghiệp Liên vẫn còn tiếp tục tách ra!
Ác ý đến tiếp sau tuy không phải mãnh liệt như lúc vừa đối mặt, nhưng lại như mưa dầm không ngớt, liên tục không nghỉ.
Lâm Thu đè xuống nghi hoặc trong lòng, quơ quơ tay đang bị Liễu Thanh Âm nắm lấy, mặt không đổi sắc nói: ” Đây là ta tìm được trêи giường của Ngụy Lương, không biết là bảo bối gì, liền đêm tới đây hỏi ngươi một chút—— ngươi làm sao lại kϊƈɦ động như vậy ? “
Liễu Thanh Âm ném bàn tay của nàng ra, cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: ” Ta rõ ràng bắt tận tay ngươi bỏ thứ gì vào trong ly trà của ta. “
” Khục, khục. ” Tần Vân Hề ngồi trêи lăn ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt sáng loé lên, hắn nhẹ giọng nói với Lâm Thu, ” Ta cũng nhìn thấy, ngươi không cần chống chế. “
Khoé môi Lâm Thu hơi cong, thầm nghĩ: cái tên này lại là một fans não tàn của Liễu Thanh Âm đây. Hai người này rõ ràng là nghe được thanh âm Liễu Thanh Âm mới xông tới, hắn làm sao có con mắt nào có thể trông thấy?
Nàng không sao cả mà nhún vai, nói: ” Cho nên sao? Ta nói ta muốn hỏi cái này là vật gì,