Biên giới, cuối cùng vẫn bị con rối khổng lồ đánh nát.
Con rối hoàn thành sứ mệnh của mình xong, ầm ầm sâp xuống, tán thành biển lửa đầy đất.
Thế lửa cháy lan thổi quét toàn bộ thành người gỗ đào, phía trêи ngọn lửa hừng hực, ba người đang lơ lửng.
Mặt Tần Vân Hề lộ vẻ nghi ngờ, nhìn thẳng Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi thực vô tội mở tay ra, nói: “Nếu ta sớm biết không đánh được, hà tất ta còn uổng phí nhiều sức lực như vậy?”
Không có pháp bảo gì, cũng không thấy cái cơ duyên gì, thành người gỗ đào huỷ hoại hơn phân nửa, những phế tích cũng tán thành tro bụi đầy đất.
Phảng phất như cười nhạo đám người đi tìm bảo vật không thu hoạch được gì.
Sau một lát yên tĩnh lúc, biến hóa chậm rãi xảy ra.
Phía trêи không trung, nơi biên giới từng rách một lần, chậm rãi hiện lên vài vết rách màu trắng như mạng nhện, mấy giây sau, một vật chất vàng xanh giống như nhựa cây, theo vết rách tràn ra.
“Đó là cái gì?” Liễu Thanh Âm gắt gao nhìn thẳng long huyết màu vàng xanh.
Ngay cả người có đôi mắt vụng cũng có thể nhìn ra được, thứ này so với dấu vết bất diệt, chỉ tốt hơn chứ không thua!
Vương Vệ Chi nói: “Để ý chuyện đó làm cái gì, nói ngắn lại, nhất định là thứ tốt. Thanh Âm, đều là của nàng, đi lấy đi!”
Mắt Liễu Thanh Âm lộ ra vui mừng, lướt lên.
Thân hình Tần Vân Hề mới vừa động, liền thấy Vương Vệ Chi thẳng tắp xông ra che trước người, vươn hai tay cản hắn lại.
“Ê ê ê, ai nói không tranh đoạt đồ của Thanh Âm vậy, ngươi lại muốn làm gì?!”
Tần Vân Hề vội la lên: “Không phải, tâm ma của Thanh Âm chưa tiêu, nếu giờ phút này phi thăng, chỉ sợ……”
Vương Vệ Chi nheo đôi mắt thon dài lại, cười khẩy nói: “Ngươi cũng thật thú vị nha, Thanh Âm rõ ràng êm đẹp, ngươi dám trợn mắt nói dối, bịa ra cái tâm ma gì. Nói đến nói đi, bất quá chỉ muốn ngăn cản Thanh Âm lấy cơ duyên này, ngươi muốn tự mình cầm lấy phi thăng chứ gì!”
“Ngươi!” Tần Vân Hề cả giận nói, “Đừng nói càn quấy!”
“Không tin hả? Ngươi hỏi Thanh Âm xem nàng muốn ngươi qua đó hay không đi? Chỉ cần nàng nói một lời, ta sẽ không ngăn cản ngươi.” Vương Vệ Chi ôm kiếm, lé mắt nhìn Tần Vân Hề cười.
Tần Vân Hề hít sâu một hơi, kêu: “Thanh Âm, nàng nghe một lời của ta đã.”
Liễu Thanh Âm quay đầu lại mỉm cười: “Ta chỉ tin Hữu Nhiên.”
“Nghe thấy không có?” Vương Vệ Chi kéo cao khóe môi.
Tần Vân Hề cũng biết, giờ phút này nếu nhất ý cô hành, một hai phải mạnh mẽ lấn qua cản trở của Vương Vệ Chi, chắc chắn dẫn tới Liễu Thanh Âm càng thêm hoài nghi, kháng cự.
Hắn chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, nói: “Thanh Âm, nàng chậm một chút, nếu có bất cứ cái gì không đúng, nên ngừng lại ngay tức khắc.”
Liễu Thanh Âm cũng không để ý tới hắn. Giờ phút này nàng ta đã đến bên cạnh long huyết màu xanh vàng, vươn đầu ngón tay, liền chạm được máu thần long chí thuần chứa năng lượng hủy thiên diệt địa.
Chỉ một nháy mắt, nàng ta liền như bị sét đánh, ngay lập tức thoát thai hoán cốt! Một tầng bích chướng như có như không kia, dưới sự đánh sâu mạnh mẽ của long huyết chí thuần, trong khoảnh khắc liền tan thành tro bụi.
Ánh sáng trắng óng ánh từ trêи trời giáng xuống, thân thể của nàng ta chậm rãi bay lên.
“Ta phi thăng!” Hai mắt Liễu Thanh Âm trợn lên, không thể nhịn được mở hai tay ra.
Giờ khắc này, hạnh phúc cùng vui sướиɠ quá lớn bao phủ lấy nàng ta, nàng ta biết, đây là khát vọng cả đời của mình, là mục tiêu cuối cùng. Nàng ta đã vất vả như vậy, rốt cuộc cũng đạt được!
Từ đây, thoát thai hoán cốt, không làm người, mà làm tiên!
Tần Vân Hề cùng Vương Vệ Chi liếc nhau, cả hai lướt đến bên cạnh nàng ta.
“Thanh Âm, chờ ta!” Trêи mặt Tần Vân Hề lộ ra vui mừng tươi cười, xoay người liền muốn đi lấy long huyết.
Chỉ nghe Vương Vệ Chi cười lạnh một tiếng cực nhẹ: “Phi thăng?”
Tiếng cười như vậy, hoàn toàn không giống Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi này, phong lưu ngả ngớn, mang theo chút phong thái thiếu niên phản nghịch, trước nay chưa từng phát ra giọng nói lạnh băng thấu xương như vậy.
Hai người Tần, Liễu đều hơi cứng đờ, bốn con mắt đồng thời theo ánh mắt Vương Vệ Chi, dừng lại trêи tay hắn.
“Thanh Âm a, chẳng nàng bị rớt cái gì?” Giọng nói Vương Vệ Chi âm âm trắc trắc, ý lạnh thấy xương.
Tay hắn, không biết từ khi nào đã xuyên qua vầng sáng ánh kim, nắm lấy tay Liễu Thanh Âm.
“Ta nói rồi, không có đùa với nàng nha.” Hắn chậm rãi kéo khóe môi, “Nói cho nàng, chính là cho nàng. Toàn bộ, đều là của nàng.”
Hàm răng đều trắng tinh, môi cực đỏ, bộ dáng Vương Vệ Chi cũng giống y như ngày xưa, nhưng chính một gương mặt cười ngâm ngâm như vậy, lại làm người cảm giác được một hơi cay nghiệp lạnh lẽo thấm vào xương cốt.
Tần Vân Hề hít ngược một hơi khí lạnh, thả người lược lên, đã không kịp cứu!
Chỉ thấy vô số sợi tơ vàng mỏng manh, từ trêи tay Vương Vệ Chi hướng về phía Liễu Thanh Âm, leo lên, quấn lấy nàng ta như ổ kén.
Sau một lúc sững sờ, Liễu Thanh Âm phát ra tiếng rêи rỉ tê tâm liệt phế.
Giữa những tiếng kêu rêи đó, mơ hồ có thể nghe ra mấy chữ rách nát: “Vì…… sao!”
Nàng ta thống khổ đến cực điểm, giãy giụa hấp hối bên trong lớp lưới vàng không gì phá nổi.
Thần sắc dữ tợn như quỷ đói, hai hàng huyết lệ ào ạt rơi xuống!
Tần Vân Hề lướt lên, ôm lấy Liễu Thanh Âm ngã đổ ra từ trong màn ánh sáng, gắt gao ôm chặt nàng ta vào trong lòng ngực mình.
“Thanh Âm…… Thanh Âm! Thanh Âm!”
Giọng hắn đã run rẩy đến mức không còn giống tiếng người, cả người run lên.
Vương Vệ Chi lặng im đứng một bên, bình tĩnh đạm mạc nhìn chăm chú Liễu Thanh Âm vặn vẹo giãy giụa, ánh mắt hắn đã mất đi tình cảm nhân loại.
Tần Vân Hề ôm chặt người trong lòng ngực, liều mạng mà xé rách màn lưới vàng đang bao lại trêи người nàng ta.
Nhưng mà, sức mạnh của dấu vết bất diệt há có thể để cho sức lực con người phá được?
Khuôn mặt Liễu Thanh Âm dữ tợn đến cực điểm, không cam lòng cùng đau đớn hóa thành huyết lệ, điên cuồng tràn ra.
Môi rung động, không tiếng động rít gào —— “Vì sao! Vì sao! Vì sao!”
Rất mau, trước mắt chỉ còn lại một mảnh hắc ám, nàng ta dần dần không còn chấp nhất hay truy vấn Vương Vệ Chi vì sao phải hại nàng ta.
Khi gần chết, trước mắt bắt đầu hiện lên từng màn cảnh tượng như bóng đè.
Mỗi một màn, đều là Lâm Thu.
Cái chết của Lâm Thu là do một tay Liễu Thanh Âm thúc đẩy.
Liễu Thanh Âm có thể lừa được bản thân mình, nhưng không lừa được trời, lừa được người, nhưng cũng không lừa được mệnh.
Đây là mệnh kiếp của nàng ta. Thoát được Vấn Tâm kiếp, lại khó thoát mệnh kiếp.
Mượn tay Vương Vệ Chi, thanh toán, cuối cùng cũng đến.
“Lâm…… Thu!”
Trong lòng Tần Vân Hề đau đớn khó kf, trong miệng thấp thấp phát ra tiếng nức nở, từng ngụm máu tươi từ khóe môi trào ra.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi nghiêm nghị nhìn thẳng hắn, đôi mắt hẹp châm chọc hơi nhướng lên, khóe môi lộ ra tươi cười ác ý tràn đầy.
“A, ha hả a……”
Khoé mắt Tần Vân Hề muốn nứt ra: “Vì sao!”
Hắn đang định động thủ với Vương Vệ Chi, bỗng nhiên cả người cứng lại.
Cảm giác quỷ dị bò vào trong óc, Tần Vân Hề mở to hai mắt —— mệnh kiếp, đột kϊƈɦ!
Một cái lưới lạnh băng ác độc từ vòng eo bắt đầu lan tràn ra, hắn như một con trùng nhỏ rơi vào mạng nhện, như bị bóng đè không thể động đậy.
‘ Bị tính kế rồi! ‘ Trong lòng Tần Vân Hề hiện lên một ý niệm.
Hắn giãy giụa, muốn quay đầu lại nhìn một cái, nhưng bị mệnh kiếp trói chặt, giờ phút này ngay cả một ngón út cũng không nhúc nhích được.
Nếu hắn có thể quay đầu lại, sẽ nhìn thấy Liễu Thanh Âm đang rũ ở sau người hắn đang nâng chậm rãi lên một ngón tay nhỏ, chạm vào bên hông hắn. Nàng ta dùng một tia sức lực cuối cùng hồi quang phản chiếu, nắm đạo lữ của nàng ta lại, cùng nhau rơi vào hắc ám.
Đau đớn lạnh băng, sợ hãi cùng tuyệt vọng thổi quét đến, Tần Vân Hề chỉ có thể mở to hai mắt, gắt gao trừng mắt nhìn Vương Vệ Chi.
Trêи mặt Vương Vệ Chi cũng không có thần sắc nào ngoài ý muốn, Tần Vân Hề dùng hết toàn lực, mấp máy môi, muốn tìm một đáp án.
Nhưng mà trong mắt Vương Vệ Chi lại chỉ có châm chọc ngày càng sâu.
Bất quá chỉ trong mấy giây, Tần Vân Hề đã bị tấm lưới vàng hoàn toàn bao lại. Hắn cũng giống như Liễu Thanh Âm mới vừa rồi, như một con sâu nhỏ lọt vào mạng nhện, bất luận vặn vẹo giãy giụa như thế nào, cũng không có chút khả năng nào thoát khỏi vận rủi.
Hắn cảm giác mình giống như bị bẻ gập lại hết mức, nhét vào trong một cái bình con nho nhỏ.
Tầm nhìn của hắn hoàn toàn tối sầm xuống, chỉ có thính lực còn chưa hoàn toàn mất đi.
Không cam lòng, khó hiểu, oán hận làm hắn ngưng tụ được một tia thần trí cuối cùng, liều mạng bắt giữ từng động tĩnh rất nhỏ bên cạnh.
Hắn nghe được Vương Vệ Chi có chút kinh ngạc hỏi: “Trác tiên sinh, ngài làm sao vậy?”
Trong lòng Tần Vân Hề bừng tỉnh —— Trác Tấn, là Trác Tấn! Người thiết cục hại chết mình cùng Thanh Âm, là Trác Tấn đứng sau lưng Vương Vệ Chi kia! Vì sao, vì sao, vì sao chứ!
Đầu óc còn chưa hoàn toàn rõ ràng, chợt nghe ở một nơi không xa không gần, lại truyền đến một giọng nói cuồng nhiệt ——
“Vương Truyện Ân, kính mừng tôn chủ lên trời!”
Tôn chủ? Lên trời?! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!
Tần Vân Hề giãy giụa, rất muốn trợn mắt nhìn một cái xem cái người thắng cuối cùng này đến tột cùng là ai, nhưng mà bóng đen đánh úp lại, hắn bị kéo vào vực sâu vô tận……
Giờ phút này, sắc mặt Trác Tấn cũng không đẹp hơn so với Tần Vân Hề bao nhiêu.
Hắn không dự đoán được Tần Vân Hề sẽ xảy ra chuyện.
Bị phản phệ của luật nhân quả, hắn đã từng có kinh nghiệm. Khi một sức mạnh khinh khủng va chạm vào trước ngực, hắn không chút chần chờ, lập tức thuấn di đến bên cạnh Vương Vệ Chi.
Trong hư không, chậm rãi thấm ra một vết máu đỏ thắm.
Đó là trong quá trình thuấn di, hắn phun ra máu tươi.
Vương Vệ Chi hoảng sợ, vội vàng tiến ra đỡ Trác Tấn.
Ánh mắt Trác Tấn sắc lạnh như đao, lướt đến trêи mặt Vương Vệ Chi, làm hắn giật mình, đánh cái rùng mình.
“Hắn……” Trác Tấn chỉ vào Gần Vân Hề bị bọc lại trong lưới tơ vàng thành nhộng, đang cấp tốc thu nhỏ lại.
Vương Vệ Chi vội vàng giải thích nói: “Mới vừa rồi Liễu Thanh Âm nói, nàng ta bắt được mệnh kiếp của hắn. Ta vốn muốn thương lượng với tiên sinh, lại không tìm được tiên sinh……”
Trác Tấn nâng mu bàn tay lên, chùi đi vết máu đỏ thắm bên khóe môi, tiếng nói mang theo huyết ý: “Biết rồi.”
Giữa trán hắn hiện lên một ấn ký băng sương màu đỏ đậm, đột nhiên duỗi tay bắt lấy tơ vàng mệnh kiếp trêи người Tần Vân Hề, kéo thật mạnh một cái.
Liền thấy, một sợi hồn phách vàng hơi mang theo màu máu bị kéo ra tới.
Vương Vệ Chi hít ngược một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trác Tấn mang theo kinh sợ.
Đây, đây vẫn là lực lượng của con người sao?!
Trác Tấn lại phun một búng máu, chăm chú nhìn Tần Vân Hề một lát, thanh âm thấp và lạnh lẽo: “Phế vật.”
Chợt, bàn tay nắm lại, cuộn tia hồn phách của Tần Vân Hề cùng tơ vàng thành một cụm, ném thật mạnh về phía trước.
Nơi đó, biên giới vỡ ra, long huyết màu xanh vàng chậm rãi chảy ra.
Hết thảy chuyện này nói ra rất chậm, kỳ thật khi xảy ra tổng cộng cũng chỉ mất mấy giây.
Có mệnh kiếp vàng kim kia dẫn đường, hồn phách Tần Vân Hề thuận lợi xuyên qua biên giới, rơi vào Thiên Chi Cực. Xem như miễn cưỡng bảo vệ được hồn phách bất diệt.
Sắc mặt Trác Tấn hơi hoãn, ngoái đầu nhìn ngóng hai thân ảnh đàn lướt đến bên cạnh biên giới kia —— Vương Truyện Ân, tôn chủ.
Thành người gỗ đào chỉ còn lại dị hỏa còn đang hừng hực thiêu đốt, trong màn bụi mù đó, gương mặt của mỗi thân ảnh đều vặn vẹo không rõ.
Vương Truyện Ân nổi giữa không trung, lại một lần hô to: “Vương Truyện Ân, mừng tôn chủ lên trời!”
Người áo đen đạp hư không, đi về hướng long huyết xanh vàng kim, hắn mở ra hai tay, trong lòng ngực quỷ mà xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, phảng phất có thể nuốt thiên thực địa.
Dưới tác dụng của một lực hút kỳ dị hấp lực, long huyết ở biên giới lập tức trào mạnh ra !
“Làm thực tốt.” Thanh âm của Tôn chủ nhàn nhạt mà truyền ra, “Sau khi sự thành, ngươi sẽ trở thành sứ giả của ta tại thế gian, đạt được sinh mệnh vĩnh hằng, chí cao vô thượng, không ai dám nghịch.”
Vương Truyện Ân kϊƈɦ động dập đầu: “Dạ! Tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực, phụng dưỡng tôn chủ!”
Mắt thấy, nghiệp lớn sắp thành.
Từ dưới đất, bỗng nhiên nổi lên một giọng nói thực không phù hợp hoàn cảnh, “Làm con mẹ ngươi xuân thu đại mộng! Hỏi qua ý kiến gia gia ngươi là ta chưa!”
Chỉ thấy Vương Vệ Chi cầm trọng kiếm trong tay, lửa cháy ngập trời, áp ánh sáng của dị hoả lan rộng cả thành xuống, một đôi mắt thon dài như đang bốc cháy, khóe miệng tinh xảo ngậm cười.
Vương Truyện Ân ngước mắt vừa nhìn, cười: “Tiểu tử, ta là tổ tông của ngươi.”
“Ngươi cũng xứng!” Vương Vệ Chi cười lạnh, trọng kiếm thẳng tắp đánh xuống, hai người tổ tôn đánh thành một đoàn.
Chờ đợi lâu như vậy, Vương Vệ Chi cuối cùng cũng giải thoát được chú ấn trói buộc, dẫn ra độc thủ sau bức màn sau lưng Vương Truyện Ân, rốt cuộc cũng nhẫn nhịn được tới ngày hôm nay, có thể báo thù cho mẫu thân.
Vương Truyện Ân một lòng phụng dưỡng tôn chủ, ôm giấc mơ một bước lên trời, mấy năm nay tu vi hơi có chút hoang phế, vừa tiếp xúc, trong lòng liền kêu to không tốt, biết rõ mình không phải đối thủ của Vương Vệ Chi.
Nhưng mà giờ phút này đại kế của tôn chủ đại sắp thành, Vương Truyện Ân không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, tận lực đối phó Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi càng đấu càng hăng. Hắn biết, mình cần phải tốc chiến tốc thắng, giải quyết Vương Truyện Ân trước mặt, xong lại liên thủ với Trác tiên sinh đối phó tôn chủ.
Hắn từng bước ép sát, Vương Truyện Ân càng thêm cố hết sức, chỉ có thể từng bước lùi lại, cách biên giới càng ngày càng xa.
Nơi biên giới đó, chỉ còn lại hai người tôn chủ cùng Trác Tấn.
Tôn chủ quay đầu lại chăm chú nhìn Trác Tấn. Dưới mặt nạ quỷ bằng đồng thau, ánh mắt u ám khó dò.
Thanh âm không phận biệt được nam nữ từ từ vang lên: “Nhân quả phản phệ, ngươi đã bị thương nặng, không có khả năng cản trở ta. Đây, chính là vận mệnh của ngươi. Nhận mệnh đi!”
Trong mắt Trác Tấn hiện lên miếng băng mỏng.
Nháy