Vương Vệ Chi giờ phút này đang cung cung kính kính đi theo Trác Tấn, xuyên qua cửa thành người gỗ đào.
Trêи mặt Trác Tấn vẫn không có biểu tình gì, nhưng người cẩn thận liền có thể phát hiện, giữa hai hàng lông mày của hắn, xuất hiện một chữ Xuyên 川 thật nhỏ.
Một ngày này, đối với Vương Vệ Chi mà nói, có thể nói là ngày trọng sinh.
Bên dưới cửa thành, không khí phảng phất như đặc biệt ẩm ướt u quạnh, bóng ma nặng nề gắn vào hai người, Vương Vệ Chi mỗi khi đi ra một bước, đều như thoát khỏi bóng đè hắc ám vô tận đang đeo ở trêи người.
Thái dương hắn dần dần nổi lên gân xanh, gương mặt anh tuấn trắng nõn hơi đỏ lên, dùng hết toàn lực tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích, phảng phất như phá kén mà ra.
Từng bước một, bước qua đường tuyến cửa thành.
Ánh mặt trời gần trong gang tấc.
“Bang.”
Một chiếc ủng đen bước vào, khắp nơi mặt trời rực rỡ.
“Hô.” Chú ấn, tiêu tán.
Vương Vệ Chi chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí cực dài, khẩu khí này nghẹn ở trong ngực suốt 99 năm rồi!
Rốt cuộc, giải thoát rồi.
Trác Tấn nghiêng đầu nhìn hắn.
Vốn tưởng rằng, Vương Vệ Chi sẽ mất kiên nhẫn, lộ ra thần sắc có chút dữ tợn hoặc là hưng phấn linh tinh khác thường, lại không ngờ, cái tên nam nhân trước sau luôn mang theo vài phần tính trẻ con này, giờ phút này lại thu liễm tất cả cảm xúc không nên có, chỉ cung cung kính kính làm lễ, nói: “Hữu Nhiên một lần nữa cảm tạ tiên sinh.”
Trác Tấn nhàn nhạt gật gật đầu, khoanh tay đi về hướng bên trong thành.
Vương Vệ Chi quay đầu nhìn toà thành lâu dày nặng, lại ngẩng đầu nhìn nhìn trời, cười như không cười mà nói: “Học sinh ánh mắt thiển cận, lần trước lại bỏ lỡ cơ duyên chân chính.”
Bước chân Trác Tấn ngừng lại, “Hôm nay lại lấy là được.”
Lần trước Vương Vệ Chi trúng kế điệu hổ ly sơn, đuổi theo dấu vết bất diệt liền ra khỏi thành, bỏ lỡ cơ duyên chân chính.
Sau khi Trác Tấn trở về biết được việc này, liền nói cho hắn ngay biên giới rách nát mới chính là phúc trạch cực hạn đến từ Thiên Chi Cực, so với dấu vết bất diệt kia còn quý giá hơn ngàn vạn lần.
Hiện tại nghĩ lại, chỉ cảm thấy may mắn.
Khi đó tiên sinh không ở đây, lỡ như Liễu Thanh Âm lấy được cái đại cơ duyên đó trực tiếp phi thăng, mình thật đúng là tự mình tức chết ngay tại chỗ.
Vương Vệ Chi từng hỏi Trác Tấn, đoạn thời gian mất tích đó hắn đó đi nơi nào, nhưng Trác Tấn mím môi không nói, ánh mắt tuy vẫn bình đạm như ngày xưa, nhưng lại làm cho Vương Vệ Chi trong lòng run rẩy, không dám hỏi thêm câu thứ hai.
Hôm nay……
Trác Tấn nói, vết rách ở biên giới tuy đã khép lại, nhưng nhất định rất yếu ớt, Vương Truyện Ân đã trù tính mấy năm, thời cơ sắp đến.
Vương Vệ Chi kịp thời ngăn lại khoé môi đang cong lên của mình, duy chỉ có đáy mắt đang lập loè ánh sao chợt lóe rồi biến mất.
‘ Thanh Âm a…… Ngươi có biết, ta chờ đợi ngày hôm nay, chờ đợi đã bao lâu rồi không? ‘
Phảng phất như nghe được tiếng lòng Vương Vệ Chi, liền thấy một ánh sáng bén nhọn cấp tốc lướt tới.
Thần sắc Liễu Thanh Âm rõ ràng có chút dị thường, đáy mắt đỏ lên, hai mắt lập loè hưng phấn, thoạt nhìn rất có vài phần bộ dáng tẩu hỏa nhập ma.
Vương Vệ Chi nhướng mày: “Thanh Âm? Sao đến sớm hơn giờ hẹn quá vậy, chẳng lẽ là nhớ ta?”
Ngữ khí tựa hồ giống hệt ngày xưa, ngả ngớn phong lưu.
Lạnh lẽo ẩn sâu trong đó chỉ có Trác Tấn đứng bên cạnh hắn mới có thể phát hiện.
Liễu Thanh Âm đi nhanh hai bước, nhìn thấy người bên cạnh Vương Vệ Chi, không khỏi nhìn thêm hai cái.
“Hử ? Ngươi là?”
Nàng ta rõ ràng trước nay không từng gặp gương mặt này, nhưng thần thái khí chất của người này, lại có một loại cảm giác mạc danh quen thuộc.
Nàng ta không khỏi nhăn mi, ngưng thần nhìn Trác Tấn.
Vương Vệ Chi ho khan hai tiếng: “Thanh Âm, vị này chính là Trác tiên sinh.”
Trác Tấn không muốn lây dính nhân quả thầy trò, chưa bao giờ để cho Vương Vệ Chi gọi hắn là sư phó, Vương Vệ Chi đành phải giống như học sinh ở phàm trần, gọi hắn tiên sinh, tự xưng là học sinh.
Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng gật đầu, nhịn không được hỏi: “Chúng ta có từng gặp qua?”
Trác Tấn chớp mắt liếc nàng ta, mặt không có biểu tình: “Chưa từng.”
Trong lòng Liễu Thanh Âm càng thêm nghi hoặc, nàng ta có thể xác định mình tuyệt đối ở một thời điểm nào đó từng có giao tế với một người như thế này, hơn nữa cũng không phải là chuyện thật lâu.
Nhưng mà làm thế nào cũng nghĩ không ra.
Càng nhớ không dậy nổi, nàng ta càng cảm thấy Trác Tấn giống một cái lốc xoáy thần bí, gắt gao bám chặt lấy tâm thần nàng ta.
Trong Vấn Tâm Kiếp của Đại Thừa, nàng ta từng nhìn thấy phong tư của Ngụy Lương, lúc đây cảm thấy Trác Tấn quen mắt, nhưng nàng ta thật sự không có cách nào liên tưởng hai người này với nhau, cho nên có nghĩ muốn nổ đầu cũng không nghĩ ra được khi nào đã gặp.
Trác Tấn bị ánh mắt sáng quắc của nàng ta nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi nổi lên một sợi sát ý.
Hắn lạnh lùng phẩy tay áo một cái, rời đi, để lại Vương Vệ Chi cùng Liễu Thanh Âm một chỗ.
Nỗi hoang mang trong lòng càng dày đặc.
Hắn không hiểu sát ý dưới đáy lòng từ đâu mà đến. Bắt đầu từ khi có ký ức, chỉ cần có người quấn quýt si mê, hắn liền kìm nén không được phát ra sát khí.
Phảng phất như đâu đó trong phần ký ức bị lãng quên mất, hắn từng chịu cái này hại rất nhiều, đến nỗi chán ghét vô cùng.
‘ Có liên quan đến nàng ta không nhỉ? ‘
Trước mắt hắn hiện lên một khuôn mặt.
Khuôn mặt của nữ tử kia thật sự là rất sinh động, sau khi hắn thoát ra khỏi phong ấn băng sương, bóng dáng nàng ta luôn trong lúc lơ đãng xâm nhập vào trong óc hắn.
Bộ dáng nàng ta bình tĩnh chăm chú nhìn hắn, bộ dáng nàng ta muốn nói lại thôi, bộ dáng gạt người, bộ dáng quyết tâm tàn nhẫn, bộ dáng giãy giụa cầu sinh……
‘ Giết chết là xong . ‘
Hắn thở phào một hơi, chữ Xuyên川 giữa mày càng đậm.
Hắn bước lên thành lâu, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Cái thân ảnh nhỏ xinh không vứt đi được kia đang cùng với một bóng dáng cao lớn lớn, xuất hiện ở cuối tầm nhìn, đang nhanh chóng lướt tới, đi về hướng dưới cửa thành.
Hô hấp Trác Tấn cứng lại, thân hình cùng khí tức nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Rốt cuộc không rảnh để ý tới cái Liễu Thanh Âm gì.
Giờ phút này, Liễu Thanh Âm cơ hồ dán lên trêи người Vương Vệ Chi rồi.
Ánh mắt nàng ta không ngừng nhảy lên, trong miệng thở ra từng trận sát khí, nói: “Hữu Nhiên, ta cướp được mệnh kiếp của hắn rồi!”
Vương Vệ Chi sửng sốt một chút.
Trác Tấn quan sát dị tượng thiên địa, suy đoán mệnh kiếp của Tần Vân Hề cũng ở Vạn Kiếm Quy Tông. Vương Vệ Chi điều động tất cả nhân lực trong sáng ngoài tối, bản thân mình cũng nhiều lần thăm dò, nhưng trước sau không thu hoạch được gì.
Không ngờ, lại bị Liễu Thanh Âm bắt được!
Vương Vệ Chi không khỏi nhíu mày. Trực giác nói cho hắn, phương diện này hình như có cái gì không thích hợp.
Hắn theo bản năng nghiêng đầu đi tìm Trác Tấn, phát hiện hắn đã biến mất vô tung.
Vương Vệ Chi không khỏi nhẹ nhàng thở dài: “Tiên sinh a…… Thời khắc mấu chốt, sao lại bỏ rơi học sinh lại một mình chứ!”
“Hữu Nhiên?” Liễu Thanh Âm kêu.
“Ờ, hả,” Vương Vệ Chi hoàn hồn, tận lực không để mình lộ ra biểu cảm quái dị, chỉ hơi hơi hạ khóe môi nói, “Vậy thì tốt rồi, nàng có thể cùng hắn nắm tay lên trời.”
“Chàng không tin ta!” Liễu Thanh Âm nói, “Ta đã nói, ta lựa chọn chàng, ta muốn hắn chết. Hữu Nhiên, giúp ta kềm chân hắn, bất luận dùng thủ đoạn gì, nhất định phải kềm chân hắn, bảo đảm ta một kϊƈɦ tất thắng.”
Vương Vệ Chi buồn bực nhìn nàng ta: “Sao vậy, hắn phát hiện nàng bắt được mệnh kiếp của hắn sao? Hắn muốn giết nàng?”
Liễu Thanh Âm lắc lắc đầu: “Ta không xác định được hắn có phát hiện hay chưa, ta không phải đối thủ của hắn, không dám mạo hiểm.”
Nàng ta lại nói thẳng không hề cố kỵ.
Vương Vệ Chi khoan dung cười cười: “Không có việc gì, ta giải quyết cho nàng.”
“Ừ,” Liễu Thanh Âm nhanh chóng gật gật đầu, “Hắn sẽ mau chóng đuổi lại đây, nhất định phải cuốn lấy hắn, nhất định! Cho dù liều mạng trọng thương, cũng không tiếc!”
Nụ cười trêи mặt Vương Vệ Chi lại có thêm vài phần châm chọc: “Thanh Âm, ta nói rồi, có mấy lời nói phải để ta nói chứ, nàng đừng cướp lời thoại của ta hoài như vậy, nghe rất quái lạ.”
“Ta muốn hắn chết. Không tiếc hết thảy đại giới, muốn hắn chết!” Ánh mắt Liễu Thanh Âm kịch lóe.
Những năm gần đây, tất cả những ủy khuất phải chịu đang dần dần phía bừng lên, tất cả nhưng hoá thành sương khói bò dài từ miệng ra đến lòng bàn tay, quấn vào những sợi tơ vàng chạy dài từ lòng bàn tay ra đến đầu ngón tay.
Nàng ta biết, chỉ cần cho nàng ta một chút thời gian, để nàng bắt lấy tên nam nhân bội bạc kia, một trời oán độc sẽ cùng tơ vàng này cuốn lấy hắn, kéo hắn vào vực sâu vạn kiếp bất phục!
Nàng ta nghĩ nghĩ, khóe môi dần dần hiện lên tươi cười, diễm lệ cô cùng, cũng âm độc vô cùng.
Vương Vệ Chi nhìn chăm chú nàng ta, nụ cười trêи khóe môi càng thêm khoan dung.
Loại cảm giác này…… Hắn thật sự…… quá hiểu biết a……
Hận một người, hận tới tình trạng này, xác thật chỉ có thể mỉm cười.
“Thanh Âm,” Vương Vệ Chi ý vị thâm trường mà nói, “Nàng thật là bụng dạ hẹp hòi.”
Nam nhân kia bất quá chỉ là thích niêm hoa nhạ thảo thôi, Liễu Thanh Âm cũng không phải không biết, càng muốn bám lấy, không nỡ buông tay. Trách ai chứ?
Chính bản thân mình cũng muốn dây dưa không rõ với tra nam, lại còn trách người ta sao lại quá tra, đây không phải thực buồn cười sao?
Nàng ta có cái gì mà trách, có cái gì mà hận?
Hận chết một người như vậy ?
Như vậy, hắn thì sao? Hắn nên hận nàng ta như thế nào hận mới đủ a?
Rõ ràng không yêu, lại bị chú ấn trói buộc, không thể không yêu. Năm này sang năm nọ, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu thầm lăn lộn trêи giường nam nhân khác, còn phải lắng nghe nàng ta nói hết chuyện này đến chuyện khác giữa hai người ……
Nếu Liễu Thanh Âm chỉ như vậy liền có thể hận chết nam nhân kia, vậy Vương Vệ Chi hắn thì sao? Nếu không có Trác tiên sinh, Vương Vệ Chi hắn đời này liền chỉ có thể vì nàng ta hao hết tâm thần, cuối cùng trơ mắt nhìn nàng ta cùng nam nhân khác nắm tay lên trời.
Ai tới tội nghiệp hắn, ai tới đáng thương hắn?
Vương Vệ Chi không để cho hận ý trong lòng tràn ra. Hắn cẩn thận thu lại từng giọt từng giọt chúng nó, ấp ủ trong trái tim, dư vị, phảng phất như rượu ngon cam thuần hạng nhất.
Cứ như vậy mà giết chết nàng ta ? Quá dễ dàng rồi, hắn thực sự có hơi tiếc.
Liễu Thanh Âm cũng không phát hiện Vương Vệ Chi có gì dị thường. Nàng ta từ trước đến nay cũng không để bụng Vương Vệ Chi nói cái gì, hắn miệng chó không mọc ra ngà voi, nàng ta cũng sớm quen.
Nàng ta hỏi: “Cơ duyên ở chỗ nào? Không biết trước khi hắn đuổi tới đây, còn kịp lấy cơ duyên hay không?”
Khoé môi Vương Vệ Chi hơi cong lên: “Nếu nàng quyết tâm muốn cho hắn vẫn kiếp, vậy còn tìm cái cơ duyên gì chứ ? Có dấu vết bất diệt của hắn, còn sợ không đủ phi thăng sao?”
Liễu Thanh Âm mấy năm nay thật sự là bị Vương Vệ Chi sủng lên trời, nghe xong, cũng không thèm che dấu, liền nói: “Cơ duyên thì sao lại sợ nhiều? Sau khi phi thăng là cảnh tượng như thế nào cũng khó nói lắm, có thêm chút đồ tốt tuỳ thân luôn vẫn hơn. Hữu Nhiên, chàng chẳng lẽ yên tâm ta hai tay trống trơn mà rời đi sao?”
Khoé môi Vương Vệ Chi cong lên cực cao, hai đôi mắt híp đã cong thành trăng non, nói: “An tâm, Thanh Âm tốt của ta, đều là của nàng, đều sẽ cho nàng.”
“Vậy cơ duyên khi nào đến?” Lời còn chưa dứt, nàng ta ảo não mà dậm dậm chân, nghiêng đầu nhìn về phía chân trời.
Vương Vệ Chi thu lại nụ cười, nhìn một luồng ánh sáng từ chân trời rơi xuống, vạt áo Tần Vân Hề hơi bay lên, đi nhanh tới.
“Thanh Âm!” Trong mắt Tần Vân Hề tràn đầy lo lắng, “Nhanh lên theo ta trở về, ta giúp nàng tiêu trừ tâm ma!”
Liễu Thanh Âm quay người lại, nhìn hắn ngọt ngào cười.
Tần Vân Hề nhất thời ngơ ngẩn.
“Phu quân, không phải nói ta chỉ tới gặp Vương Hữu Nhiên, lấy cơ duyên sao? Chàng lại lo lắng cái gì chứ? Cái gì tâm ma? Ta nào có cái tâm ma gì?”
Tần Vân Hề hơi hơi hé miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Vương Vệ Chi vô cùng hợp tình hợp lý mà đi lên trước, chắn trước mặt Liễu Thanh Âm.
Sắc mặt Tần Vân Hề âm trầm, đè xuống cơn giận với Vương Vệ Chi nói: “Thanh Âm sinh tâm ma, trì hoãn không được. Vương Vệ Chi, tránh ra.”
Vương Vệ Chi vui vẻ: “Thanh Âm nói chuyện với ta vô cùng bình thường, đâu ra tâm ma? Ta nói, ngươi đường đường một Kiếm Quân, hành sự cũng không nên quá dày mặt vậy chứ. Vương Vệ Chi ta tìm thấy cơ duyên, phải cho nữ nhân yêu thương của ngươi, ngươi hết lần này đến lần khác lén lùi thò qua tới làm cái gì?”
Tần Vân Hề hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: “Tránh ra. Ta mang nàng đi, không cần cơ duyên của ngươi.”
Nụ cười của Vương Vệ Chi càng rực rỡ: “Thôi đi, dấu vết bất diệt lần trước, rõ ràng nói hay lắm, nói cho Thanh Âm, kết quả thì sao ? Còn không phải bị ngươi đoạt một nửa. Cầm chỗ tốt, còn không làm được việc, chỉ mỗi cái mệnh kiếp nho nhỏ cũng xử lý không được, suýt nữa hại Thanh Âm, ngươi còn có mặt mũi đứng đây ra lệnh cho ta?”
Liễu Thanh Âm thực không kiên nhẫn nhẹ giọng thúc giục: “Đừng nói nhiều nữa.”
Vương Vệ Chi tất nhiên biết ý tứ nàng ta.
Nàng ta muốn hắn cùng Tần Vân Hề liều mạng xông vào nhau cơ.
Trong đôi mắt thon dài của Vương Vệ Chi xẹt qua một tia đồng tình, hướng về phía Tần Vân Hề chớp chớp mắt, nói: “Vốn nên giáo huấn ngươi một trận, nhưng mà đại cơ duyên đánh