“Ngụy Lương…… Bộ ngươi người chim hả ?” Lâm Thu vừa mở miệng, liền nói với phu quân nhà mình một câu như vậy.
Ngụy Lương: “……” Nói vậy rồi kêu ta trả lời như thế nào.
Cũng thật quá trùng hợp, Tần Vân Hề yêu quý nhân tài như Ô Quý này, trong lòng cố ý muốn thu nàng ta thành đệ tử dưới tọa của mình. Sau khi chuyện bên kia giải quyết xong, mọi người tan đi, hắn liền đi vào ngoại môn, bảo quản sự dẫn đường, tìm được chỗ ở của Ô Quý.
Vừa đến ngoài phòng, liền nghe được giọng của Ô Quý một câu hờn dỗi như vậy.
Trong lòng Tần Vân Hề hơi kinh ngạc, ra lệnh cho quản sự kia đứng yên tại chỗ, còn mình thì ẩn đi hơi thở, đi vào kế bên cửa sổ.
Liền nhìn thấy sư tôn thanh lãnh vô tình nhà mình đang ngồi ở đầu giường, bị người nắm chặt tay, mắng là người chim, cũng không giận.
Tần Vân Hề: “……”
Cái này, này, này……
Xem ra trong này có nội tình, lại còn khá phức tạp nha……
Khó trách sư tôn không chịu thu Ô Quý làm đệ tử! Nếu trở thành thầy trò, thì làm sao còn có thể cái gì gì kia ?
“Tê ——” Tần Vân Hề cảm thấy một trận đau răng, lặng lẽ độn đi mất.
Ngụy Lương ngồi ở mép giường, đối diện với Lâm Thu một lát, khóe môi hiện lên ý cười, nói: “Nàng chỉ cần lo an tâm dưỡng thương, ta sẽ an bài hết mọi việc.”
“Thương?” Lâm Thu không hiểu ra sao, “Ta bị thương chỗ nào.”
Hắn cầm bình bạch ngọc trong tay ấn vào trong lòng bàn tay của nàng, ngón tay thon dài hư hư không không chỉ chỉ vào cái trán của nàng.
Trong lòng Lâm Thu hơi hơi nóng lên, yên lặng nhận bình bạch ngọc, gắt gao nắm trong tay.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân.
Khóe môi Ngụy Lương cong lên, nói: “Là tiểu tử Vương thị. Bất kể bọn họ nói cái gì, nàng chỉ cần đồng ý làm theo là được.”
Lâm Thu gật đầu, sau đó Ngụy Lương không nhanh không chậm rời khỏi nhà gỗ của nàng.
Hắn chân trước mới vừa đi, sau lưng liền truyền đến tiếng đập cửa.
Lâm Thu kéo cửa ra, liền đối mắt với Vương Hàn Ngọc. Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn về hướng phía sau hắn.
Vương Hàn Ngọc cười nói: “Ngươi quả nhiên là người thông minh. An tâm, không có ai đi theo ta.”
Lâm Thu: “……” Ngươi hiểu lầm rồi huynh đệ, ta chỉ là muốn nhìn một chút xem Ngụy Lương đã bỏ chạy như thế nào mà không ai thấy thôi.
Nàng mở cửa cho Vương Hàn Ngọc đi vào trong.
“Tìm ta làm cái gì?”
“Ngươi nói đi?”
Vương Hàn Ngọc cười cười. Người này cũng tuấn tú, cười rộ lên có vẻ hơi âm độc, là cái loại văn nhã bại hoại còn không có hoàn toàn trưởng thành. Chỉ bằng những lời nói của hắn trêи đài so với Vương Hàn Lệnh, cũng biết đây là người thông minh, thật sự có thể bình tĩnh nhìn rõ sự việc.
Nhưng Lâm Thu lại không nhớ rõ đã từng gặp nghe qua tên người này.
Nếu hắn cùng Vương Hàn Lệnh đều được xem là tiểu bối thuộc hàng thiên kiêu của Vương thị, vì sao mấy chục năm sau Vương Hàn Lệnh chỉ mới đạt đến kỳ Kết Đan tầm thường, mà cái tên thông minh như Vương Hàn Ngọc này lại hoàn toàn không hề có một chút tin tức nào?
Hay là…… Chết ở chỗ này?
Tâm thần Lâm Thu chợt rùng mình.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu Liễu Thanh Âm chỉ là lợi dụng hai người Vương Hàn Lệnh cùng Vương Hàn Ngọc, đánh bại Ô Quý, thành công tiến vào nội môn, vậy chuyện này cũng không đến nỗi nào biến thành chuyện nàng ta để ý nhất, thành Vấn Tâm kiếp của nàng ta khi bước vào Kết Anh.
Nói vậy, căn bản không phải chuyện này.
Cho nên, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Thu lạnh lùng nhìn Vương Hàn Ngọc: “Ngươi không phải muốn đối phó Liễu Thanh Âm sao ? Đừng có phát điên nha, nàng ta hiện tại là đệ tử thứ bảy dưới tọa của Kiếm Quân, ngươi chọc không đến đâu.”
“Phụt!” Vương Hàn Ngọc cười ra tiếng, “Ta đúng là muốn tới nói cho ngươi một cái tin cực kỳ thoả mãn nhân tâm nha —— Liễu Thanh Âm không những làm không được làm đệ tử Kiếm Quân, ngược lại sắp bị trục xuất khỏi tông môn.”
Lâm Thu một chút cũng không ngoài ý muốn.
Nếu Ngụy Lương là Ngụy Lương của nàng, vậy hắn làm xảy ra chuyện gì đều không kỳ quái.
“Ủa ? Sao ngươi lại không ngoài ý muốn một chút nào ?” Vương Hàn Ngọc kỳ quái hỏi, “Hay là ngươi đã sớm phát hiện ta dùng ảnh thạch ghi lại cảnh Liễu Thanh Âm cố ý làm tổn thương biểu ca của ta?”
Lâm Thu: “……” Vốn dĩ không biết, hiện tại đã biết.
“Thông minh!” Vương Hàn Ngọc giơ ngón tay cái lên, nói “Quả nhiên ta tìm đúng người! Ô Quý, chúng ta hợp tác đi, làm Liễu Thanh Âm mất hết mặt mũi luôn, thế nào?”
Lâm Thu yên lặng thở dài.
Thôi được rồi, vai ác tiêu chuẩn, kịch bản hại người không thành lại thành hại mình.
Nhớ lại lời Ngụy Lương dặn dò, Lâm Thu sống không còn gì luyến tiếc gật gật đầu: “Được thôi.”
Vương Hàn Ngọc khuyên nhủ: “Ngươi cứ an tâm đi, ta bảo đảm…… Hả ? Cái gì, ngươi đồng ý rồi?”
Biểu cảm trêи mặt Lâm Thu cùng với lời vừa từ miệng nói ra quả thật cứ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Vương Hàn Ngọc nhất thời cũng chưa phản ứng lại được.
“Đồng ý chứ, làm Liễu Thanh Âm xấu mặt sao.” Lâm Thu bộ dáng không sao cả, “Hôm nay, nàng ta đã xấu mặt không ít, thêm một chuyện nữa cũng không nhiều, bớt một chuyện cũng chả ít.”
Vương Hàn Ngọc yên lặng nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm một lát, khẽ nhíu mày: “Ngươi không phải đang muốn hố ta đó chứ? Ô Quý, ta có lòng tốt hợp tác với ngươi, ngươi đừng nghĩ rằng chúng ta lập trường đối địch. Lúc này ta không đại diện cho Vương thị, ngươi cũng đừng nghĩ mình đại diện cho Vạn Kiếm Quy Tông, chúng ta phải đối phó chính là Liễu Thanh Âm, không có gì khác.”
Lâm Thu: “Ta nói được rồi mà, muốn ta nói lại bao nhiêu lần nữa đây.”
Vương Hàn Ngọc: “……” Đại tỷ à, ngươi đồng ý như vậy thật sự là quá có lệ, có vẻ quá không thành ý nha.
Hắn do dự sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là móc ra một cái chai nhỏ.
“Cái thứ này vậy chứ rất lợi hại. Một khi uống phải, trong vòng một nén nhang thôi, liền sẽ…… Hắc hắc hắc, chỉ cần nhìn thấy một sinh vật giống đực, cho dù là heo đi chăng nữa, cũng có thể làm nàng ta phát cuồng. Ngươi tìm cách bỏ cái này cho nàng ta dùng, ta đi dắt một con lừa già lại đây…… Hắc hắc hắc!”
Lâm Thu lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt bình tĩnh, lại làm Vương Hàn Ngọc trong lòng nổi hết da gà.
Cho nên, ra là chuyện như thế này.
Vì sao mà mấy tên nam phụ nữ phụ độc ác vĩnh viễn cũng chỉ biết một chiêu này chứ ?
Năm đó, Ô Quý rơi vào tuyệt lộ chính là đi vào con đường này, hại người không được thành ra hại chính mình sao?
Khó trách Liễu Thanh Âm hỏi lòng không thẹn! Dưới cái nhìn của nàng ta, nàng ta xác thật không có làm sai điều gì, lại bị người ghen ghét ám hại, nàng ta chẳng qua là để cho đám người độc ác này gieo gió gặt bão thôi.
Lâm Thu không khỏi nhớ tới chuyện của Hùng Vũ Liên. Lúc trước, khi Hùng Vũ Liên tận tình xúi giục nàng hạ Tình độc vào trong trà của Liễu Thanh Âm, Lâm Thu liền ẩn ẩn cảm thấy không đúng, suy đoán trong đó thế nào cũng có phần Liễu Thanh Âm thuận nước đẩy thuyền, hiện giờ xem ra, căn nguyên là ở chỗ này.
Trải qua sự kiện này, Liễu Thanh Âm quả nhiên là có kinh nghiệm.
Ngay khi Vương Hàn Ngọc cho rằng Lâm Thu sẽ đuổi hắn đi, Lâm Thu nhàn nhạt mở miệng: “Được. Đêm đến ta liền đi tìm nàng ta.”
Vương Hàn Ngọc âm âm cười : “Ta quả nhiên không nhìn lầm người. Ô đại tiểu thư, ngươi là người có thể làm đại sự!”
“Phải không.” Lâm Thu lắc đầu, ánh mắt có chút thương hại, “Kiếm cũng như bút, đi một nét nghiêng thì phải biết nguy hiểm trong đó có bao nhiêu nguy hiểm, lỡ làng, nên suy nghĩ trước xem mình có thể gánh vác nổi hậu quả hay không.”
Nàng đã xác định được chuyện này lúc trước càng huỷ hoại Ô Quý cùng Vương Hàn Ngọc, lại làm cho Liễu Thanh Âm càng được nhận thêm bao nhiêu sự đồng cảm và ủng hộ.
“Ngươi yên tâm.” Vương Hàn Ngọc nói, “Nếu đã xảy ra loại chuyện như thế này, nàng ta cũng không còn mặt mũi đi ra ngoài cáo trạng. Ngươi chỉ cần ổn định tinh thần lừa nàng ta ăn vào, nếu như thật sự khó khăn thì chính ngươi cũng có thể dùng một chút, để nàng ta thả lỏng cảnh giác —— chỗ ta có giải dược.”
“Vậy ngươi đưa giải dược cho ta ?” Lâm Thu nghiêng đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy ánh mắt Vương Hàn Ngọc hơi hơi chợt lóe: “Đợi ta trở về mang tới cho ngươi.”
Lâm Thu lại một lần yên lặng nhìn hắn.
Xem đến mức Vương Hàn Ngọc cả người muốn dựng hết lông lên, chỗ nào cũng đều không được tự nhiên. Không biết vì sao, hắn luôn có loại ảo giác, cho rằng Ô Quý có thể nhìn thấu tâm tư hắn —— không thể nào nha, một đại tiểu thư được bao bọc che chở như vậy, tuổi còn nhỏ hơn cả mình, làm sao có thể nhìn thấu được mình chứ ?
Không sai, hắn đúng là coi trọng Ô Quý. Một chiêu này của hắn, dùng để huỷ hoại Liễu Thanh Âm, xả giận cho biểu ca chỉ là thứ yếu, mục tiêu quan trọng nhất của hắn lại chính là Ô Quý.
Ô Quý lớn lên xinh đẹp, xuất thân đủ tốt, thực lực cũng mạnh mẽ, nếu như có thể liên hôn với Ô thị, thì phân lượng của hắn ở trong tộc sẽ càng nặng hơn rất nhiều.
Vương Hàn Ngọc là người thông minh. Hắn biết những tiểu cô nương giống như Ô Quý vậy, hận ý đối với Liễu Thanh Âm đủ để cho nàng đánh mất lý trí, làm ra chuyện đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại mình tám trăm.
Chỉ cần Ô Quý cùng Liễu Thanh Âm cùng nhau dùng cái dược này…… Mình liền mang nàng đi, “chăm sóc” nàng thật tận tình.
Lâm Thu vừa thấy thần sắc trốn tránh này của hắn liền biết hắn sẽ không đem giải dược chân chính cho mình.
Nàng nhận cái chai trong tay Vương Hàn Ngọc , tống cổ hắn rời đi.
Trong túi Càn khôn của Ô Quý có không ít linh thạch. Lâm Thu lấy linh thạch, đến chỗ cung ứng thức ăn ở ngoại môn mua rượu hoa đào cùng một túi đồ ăn vặt, sau đó xách đến chỗ ở của Liễu Thanh Âm.
Vương Hàn Ngọc quả nhiên dắt lừa đến, không xa không gần canh giữ ở bên ngoài. Lâm Thu đem một bầu rượu trong đó đưa cho hắn, bảo hắn ở bên ngoài uống rượu bình tĩnh chờ tin lành, sau đó một mình thảnh thảnh thơi thơi đi đến trước cửa phòng Liễu Thanh Âm, gõ cửa đi vào.
Sắc trời đã hơi tối, Liễu Thanh Âm lại không đốt đèn, chỉ một mình lặng lẽ ngồi co chân trêи giường gỗ cạnh bàn.
Nhìn thấy Lâm Thu xách theo một bình rượu hoa đào đi vào, Liễu Thanh Âm ẩn trong bóng đêm, không khỏi kéo khóe môi cao cao lên một chút.
Mà Lâm Thu cũng không chút nào xem mình là người ngoài, sau khi vào nhà, đốt nến ở trêи cái bàn gỗ lên, sau đó đặt rượu và thức ăn lên trêи mặt bàn.
“Lại đây, lại đây, chúc mừng Liễu sư muội thành công trở thành đệ tử dưới tọa của Kiếm Quân.” Lâm Thu hướng về phía nữ tử ngồi như bóng ma, vẫy vẫy tay.
Liễu Thanh Âm lạnh lùng cười, thanh âm hơi có chút khàn khàn: “Vương Hàn Ngọc không đi tìm ngươi sao? Hắn không nói cho ngươi biết, ta sắp bị trục xuất khỏi tông môn sao. Bớt ở chỗ này giả mù sa mưa đi, Ô Quý.”
Lâm Thu mỉm cười nói: “Chỉ cần Kiếm Quân chưa mở miệng, hết thảy vẫn là chuyện chưa có kể luận. Mà Kiếm Quân này nha, thật là……”
Rồi khe khẽ lắc lắc đầu.
“Đúng vậy,” Liễu Thanh Âm không khỏi cũng có chút động dung, “Sư tôn đối với ta từ trước đến nay cực tốt. Cho dù các ngươi có bôi nhọ như thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không tin.”
“Xác thật như thế! Ta tức giận đấy, nhưng có thể làm như thế nào đây?” Lâm Thu nhịn không được cũng thở dài.
Trác Tấn xác thật rất mềm lòng, lại lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác quá nhiều, nếu không cũng không phải dăm ba câu giải thích liền lừa được hắn.
Chỉ tiếc, cái vị Kiếm Quân trước mắt này, cũng không phải Trác Tấn.
Lâm Thu hướng về phía Liễu Thanh Âm vẫy vẫy tay: “Lần trước ngươi nói mời ta ăn cơm, hại ta đi một chuyến tay không, không thú vị chút nào. Hôm nay ta dứt khoát tự mình mang theo rượu và thức ăn lại đây, ngươi đừng có làm ta mất hứng nữa nha.”
Liễu Thanh Âm tất nhiên biết cái “lần trước” trong miệng nàng là lần nào. lần đó, Hùng Vũ Liên cho nàng Tình Độc, xúi nàng hạ vào trong nước trà của mình, nhưng kết quả bị nàng phản lại một chiêu, làm cho Hùng Vũ Liên bị đưa đến Hình đường. Vậy lúc này đây……
Liễu Thanh Âm bình tĩnh nhìn Lâm Thu một lát, khóe miệng chậm rãi hiện lên tươi cười.
Cùng một chiêu, còn muốn dùng hai lần sao.
Nàng ta biết Lâm Thu không hề giống như Ô Quý của vài thập niên trước. Ô Quý vừa ngu ngốc lại vừa xấu xa, mang theo rượu tẩm thuốc tới hại mình, một bình có tẩm thuốc, một bình không có tẩm thuốc, liền nhanh chóng bị mình tráo đổi mà không hay.
Ô Quý uống hơn phân nửa bình rượu có tẩm thuốc còn không tự biết, cho rằng Liễu Thanh Âm trúng chiêu, liền bảo Vương Hàn Ngọc đang canh giữ ở bên ngoài tiến vào.
Vương Hàn Ngọc quá đắc ý, uống hết nửa bình rượu có tẩm thuốc còn lại của Ô Quý, cả hai đều bị phát tác lên.
Liễu Thanh Âm cố ý rót rượu có tẩm thuốc vào trong ly của mình rồi nhấm một chút, sau đó đi ra đóng chặt cửa lại, ba người một lừa liền bị nhốt ở trong nhà gỗ nhỏ hẹp. Nàng ta cuộn người trong góc tường, dùng kiếm không ngừng cắt cánh tay mình để giữ cho bản thân thanh tỉnh, bình tĩnh nhìn hai người một lừa kia ở trước mặt làm ra đủ loại sự tình ghê tởm lại khủng bố .
Sau đó…… Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên thu hút người khác tới.
Liễu Thanh Âm vô tội bị hãm hại, không những không chịu một chút trách cứ nào, ngược lại chọc cho sáu vị sư huynh sư tỷ đau lòng không thôi, liền giải độc cho nàng ta, đưa tới rất nhiều thánh dược chữa thương, còn thuyết phục Hà trưởng lão của Bách Dược Phong, cho phép nàng ngâm cánh tay bị thương trong Trân Dịch Trì suốt một đêm.
Lại sau đó…… Ô Quý tự sát, Vương Hàn Ngọc cũng bị Ô Mạnh Hiệp rút kiếm chém chết, mối thù không đội trời chung của Vương thị cùng Ô thị cứ liền như vậy mà kết, chẳng qua sự tình thật sự quá mức kinh khủng, cho nên tất cả những ai biết được đều nhận lệnh bắt buộc phải im miệng, cho nên những lời đồn đại cũng nhanh chóng tan theo mây gió l.
Trước mắt Liễu Thanh Âm thoảng qua từng cảnh trong quá khứ, ánh mắt dần dần ngừng lại trước hai bầu rượu hoa đào thượng hạng của Lâm Thu m.
Cho nên, bình nào có thuốc, bình nào không có thuốc?
Liễu Thanh Âm tưởng tượng một chút liền hiểu rõ —— Lâm Thu không phải đồ ngu ngốc, nàng ta nhất định cố ý đem cái bình có độc kia đặt trước mặt nàng ta, một khi nháo lên, nàng ta sẽ quay ngược đầu trả đũa, bảo là mình