Hà trưởng lão đưa Liễu Thanh Âm đến bên ngoài động.
Hắn thần sắc có chút rối rắm: “Trong Trân Dịch trì có……”
Liễu Thanh Âm không kiên nhẫn ngắt ngang lời ông: “Mệnh lệnh của sư tôn ngươi dám cãi không ?! Không dám thì câm miệng lại, không cần lại dong dài.”
Nàng ta đã không có kiên nhẫn cùng cái đám gió chiều nào theo chiều ấy này lá mặt lá trái.
Nàng ta nhanh chóng bước vào trong động.
Hà trưởng lão bĩu môi, vung tay lên, đóng cửa động phủ.
Nghe tiếng cửa đá phía sau nặng nề khép lại, Liễu Thanh Âm nhắm mắt, rốt cuộc phun ra một ngụm khí dài thả lỏng.
Nàng ta đã sắp không nín được.
Trong thân thể như có một vạn con kiến nóng bỏng đang rụt rịt bò, nàng ta vừa bước đi vừa đưa tay cởi áo tháo thắt lưng. Khi tới bên cạnh một hồ nước phiếm màu xanh mơn mởn của dược thảo, nàng ta đã kìm nén không được, há to mồm thở phì phò, thoải mái tuỳ tiện phát ra những âm thanh làm người tai đỏ tim đập trong động phủ không người này.
Trân Dịch Trì chỉ là trị được ngoại thương thôi. Nhưng mà giờ phút này Liễu Thanh Âm cậy sủng mà kiêu, căn bản không thèm nghĩ mình chỉ có mỗi một vết thương ngắn ở trêи cánh tay, nàng ta hoàn toàn nhảy xuống hồ ngâm cả thân mình, hòng giảm bớt mệt mỏi của cả thân thể sau trận so đấu ban ngày.
Xiêm y ném đầy đất, bội kiếm cũng bị ném ở tít xa xa.
Hai mắt Liễu Thanh Âm đã mê mang, nàng ta nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong ao, cũng không lưu ý đến trong ao còn có một người đang ngâm, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Người này dựa vào vách hồ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng ta, nhìn hồi lâu.
Đúng là Vương Hàn Lệnh đang bị thương mệnh căn.
Hắn vốn tưởng rằng đời này của mình sợ rằng sẽ chỉ vậy, lại không nghĩ rằng, nữ thần mà trong lòng mình nhớ lâu như vậy, cư nhiên từ trêи trời giáng xuống! Không manh áo che thân!
Hơn nữa, nàng ấy giống như rất khó chịu, cần người giúp nàng a……
Vương Hàn Lệnh cảm thấy vết thương của mình đã khỏi hẳn trong chớp mắt.
Hiện giờ, hắn đối với Liễu Thanh Âm đã không hề đơn thuần là yêu mến như lúc trước. Đã trải qua chuyện bê bối, bẽ bàng của ban ngày, hắn sớm đã thấy rõ gương mặt thật của Liễu Thanh Âm. Tuy nói là tình cũ vẫn chưa dứt hẳn, không thể xuống tay làm chuyện tàn án gì với nàng, nhưng hắn cũng không hề ngại chuyện thuận nước đẩy thuyền, cùng nàng làm nên chuyện tốt.
Còn có cưới hay không…… Cưới thì vẫn là muốn cưới, chẳng qua hắn không bảo đảm cả đời chỉ có một mình nàng.
Ánh mắt Vương Hàn Lệnh càng ngày càng xanh lét, hắn từng bước một, rẽ nước, hướng về phía thân ảnh vô cùng mỹ diệu kia đi đến……
“Không! Không! Không! À không ——”
Một đêm này trong trí nhớ của Liễu Thanh Âm, hoàn toàn bị phá thành mảnh nhỏ.
Chịu sự chi phối của tình dược kia, nàng ta căn bản không có chút sức lực nào đẩy Vương Hàn Lệnh ra, cho dù nàng ta có cắn nát răng cửa, trong lòng đều là không tình nguyện, nhưng thân thể lại cực kỳ phối hợp, quấn lấy Vương Hàn Lệnh, không màng hắn thương thế chưa lành, không ngủ không nghỉ, cầu yêu vô độ.
Mãi đến khi ngày kế, có người mở cửa động phủ Bách Dược Phong ra, hai người vẫn chưa ngừng lại.
Bên cạnh Trân Dịch trì, một mảnh hỗn độn.
Hà trưởng lão cùng chúng đệ tử: “……”
Cho nên Kiếm Quân đã hảo tâm làm chuyện xấu, ngược lại thành toàn cho một chuyện tốt?
Tin tức thực mau chóng truyền tới tai Ngụy Lương.
Ngụy Lương đem theo Lâm Thu, đi vào Bách Dược Phong.
Giờ phút này, Liễu Thanh Âm đã được mấy cái nữ đệ tử rót giải dược, mặc xiêm y xong rồi.
Vương Hàn Lệnh vẻ mặt no đủ, khóe môi tràn đầy ý cười xấu xa, ánh mắt phảng phất có thể xuyên thấu qua xiêm y Liễu Thanh Âm, gắt gao dính vào trêи người nàng ta
“Sư tôn!” Nhìn thấy Ngụy Lương, Liễu Thanh Âm tràn ra một tiếng hô đau khổ, “Ta……”
Ngụy Lương nhìn nàng ta, lại nhìn nhìn Vương Hàn Lệnh, mặt lộ vẻ hiểu rõ: “Liễu Thanh Âm, ngươi không hổ là đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông, rất có trách nhiệm.”
Liễu Thanh Âm: “???”
Ngữ khí Ngụy Lương ôn hòa: “Nếu ngươi đã chủ động trị hết thương thế cho Vương Hàn Lệnh, ta lại phạt ngươi thì không khỏi bất cận nhân tình. Liễu Thanh Âm, ngươi cứ theo hắn đi thôi, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”
Liễu Thanh Âm đại kinh thất sắc: “Sư tôn! Ta không phải……”
Phảng phất như có một cụm bông nhét kín cổ họng, Liễu Thanh Âm bỗng nhiên nghẹn lời, một chữ cũng nói không nên lời.
Nói cái gì? Nói không phải mình chủ động sao? Nhưng mà trêи mặt trêи cổ Vương Hàn Lệnh, chỗ nào cũng là vết cào cùng dấu hôn, những dấu vết xanh xanh đỏ đỏ đó, còn có vết bẩn đầy đất, giống như một đám bàn tay nhám nhúa sờ mó lên trêи mặt chính mình.
Trách ai? Trách sư tôn sao? Không thể! Sư tôn tốt bụng như vậy, tất cả mọi người không tin mình, nhưng hắn vẫn tin! Hắn quan tâm mình, không màn nghị luận của mọi người, vẫn che chở cho mình, còn bảo mình đến Trân Dịch Trì trị thương!
Hắn chỉ là muốn mình tới trị vết thương trêи cánh tay, cũng không bảo mình cởi xiêm y ra nhảy vào trong ao ! Hắn rõ ràng đang bảo hộ mình khắp nơi, trong lòng hắn chỉ có ý muốn đối xử tốt với mình, nhưng mình cố tình làm hết thảy mọi thứ tan nát hết……
Trách Hà trưởng lão? Tựa hồ như không được, mỗi lần Hà trưởng lão muốn nói chuyện, đều bị mình không kiên nhẫn mà ngắt ngang……
Đều do Lâm Thu, đều do Lâm Thu…… Đều do Lâm Thu hại mình……
Nàng ta muốn đem hết thảy sai lầm đẩy lên trêи đầu Lâm Thu, nhưng mà trong cái động phủ nho nhỏ này, phảng phất như còn quanh quẩn tiếng động túng tình của bản thân nàng đêm qua, trong không khí vẫn còn những mùi hương nhạy cảm làm người khó chịu mà ngay cả mùi thuốc của Trân Dịch trì đều không che dấu nổi.
Cho dù là Lâm Thu làm hại thì thế nào? Cho dù giết nàng ta thì có thể như thế nào? Trong lòng sư tôn, mình đã ô uế, đã phế đi ……
Đối mặt với Ngụy Lương, Liễu Thanh Âm rốt cuộc không lừa được mình —— là mình không đúng, là mình thực có lỗi với sư tôn, sư tôn tốt đẹp như vậy, mà mình cũng đã trở nên dơ bẩn như vậy…… Chuyện này, làm thế nào có thể oán sư tôn, như thế nào có thể trách sư tôn!
Xong rồi, xong rồi! Nhưng người làm hắn thấy bất kham nhất chính là mình, tình thế đã hoàn toàn vô vọng! Còn những người này, còn có những người này…… Thân thể của mình, bộ dáng mình cùng Vương Hàn Lệnh cẩu hợp(*) đều bị bọn họ nhìn thấy hết! Những ánh mắt khinh thường, những tiếng nghị luận không chút nào che dấu đó, tựa như những nhát dao sắc bén vô hình, đang từng chút từng chút cắt lên trêи người……
Thân thể của nàng ta kịch liệt run rẩy lên. Nàng ta gần như điên cuồng, nắm lấy mái tóc rối bù của chính mình, giống như một con thú, phát ra tiếng gào thét nguyên thủy nhất ——
“A a a a a a a!”
Lâm Thu đứng lẫn trong đám người, nhìn Liễu Thanh Âm đang phát điên, dần dần cảm giác được hết thảy quanh mình bắt đầu trở nên mơ hồ lên. Cảnh tượng bốn phía biến thành một cơn lốc xoáy lớn, hết thảy tiếng động và hình ảnh đều dần dần đi xa, Vấn Tâm kiếp, độ!
Cho nên, sau khi bị Ngụy Lương bày mưu như vậy, Liễu Thanh Âm rốt cuộc Vấn Tâm thấy hổ thẹn sao?
Người mà cả đầu óc chỉ có luyến ái như Liễu Thanh Âm, cũng chỉ có chuyện này mới có thể công phá được da mặt dày cùng tâm phòng của nàng ta.
Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Ngụy Lương.
Sống lưng Lâm Thu nhè nhẹ rợn lên, lạnh cả người, bỗng nhiên nhớ tới cái kiếp trước mà mình đã biết được qua miệng của Tần Vân Hề kia. Người đứng sau lưng Vương Vệ Chi, cười lạnh thao túng hết tất cả, kể cả đùa bỡn hắn cùng Liễu Thanh Âm với cơ hội lịch kiếp Phi Thăng.
Người này là ai, đã không cần hoài nghi.
Khi bừng tỉnh hoàn hồn, Lâm Thu phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, dưới thân là chăn đệm mềm mại, bên cạnh là một người quen thuộc.
Ánh mắt nam nhân thâm trầm, một tay ôm lấy nàng, không chút nào che dấu nhiệt liệt trong mắt.
Hoàn toàn rời khỏi kiếp cảnh!
Lâm Thu: “……” Cho nên bị một lão đại cả tâm cơ cùng thực lực đều cường hãn như vậy nhìn trúng, còn có thể giãy giụa cái gì ?
“Thu nhi, mới vừa rồi ở trong kiếp cảnh, câu nói cuối cùng của nàng là nói gì nhỉ? Nói lại lần nữa đi, ta quên rồi.”
Ngữ khí bình đạm, bàn tay lặng lẽ xoa lên khuôn mặt nàng.
“Ta, ta……” Lâm Thu nghe thấy thanh âm mình run run, “Ta nguyện ý làm thê tử của chàng.”
“Ừ, biết.” Khoé môi Ngụy Lương hiện lên nụ cười xấu xa, cúi người xuống hôn lên nàng.
Da đầu Lâm Thu bỗng chốc liền căng cứng. Giờ phút này tâm nàng rất loạn, loạn thành một cuộn len rối quấn quýt lại với nhau.
Hắn biết nàng rất khẩn trương, vì thế thong thả ung dung hôn nàng.
Mỗi khi nàng thả lỏng một ít, hắn liền càng tiến gần hơn một bước.
Thực mau, giống như đem nước ấm nấu ếch, Nguỵ Lương đã đem tiểu kiều thê khả ái trong lòng ngực nấu nấu đến hương thơm ngào ngạt hương, vừa ăn được rồi.
Lâm Thu dần dần không còn khẩn trương nữa.
Nàng bị hơi thở hắn vờn quanh, mang theo mùi hương lành lạnh u đạm làm say lòng người. Thân thể hắn thật nóng, môi lại ôn nhu, hắn ôm ấp trấn an nàng, giúp nàng từng chút từng chút dỡ xuống sự cảnh giác của bản năng cùng xiêm y.
Nàng chuẩn bị tốt, mọi việc sắp nước chảy thành sông.
Hắn bỗng nhiên ôn nhu nhưng lại không cho phép kháng cự, lật úp người nàng lại đè lên trêи.
Mặt Lâm Thu mặt tức khắc bị vùi vào trong gối mềm.
“Hử ?” Nàng theo bản năng mà giãy giụa, vai cùng sau cổ lại bị hắn ấn xuống mạnh mẽ.
Chợt, hắn kiên định đem nàng biến thành thê tử chân chính của hắn. Không có chần chờ, nửa bước không lùi.
“A!”
Linh khí lưu chuyển, thương thế nhỏ bé tức khắc được chữa khỏi.
Hắn ấn nàng, hôn lên môi, lên tóc nàng.
Lâm Thu muốn nghiêng đầu nhìn hắn, đều bị hắn chế áp xuống thật chặt. Động tác hắn lại vô cùng mạnh mẽ, hô hấp nặng nề dừng lại ở sau tai của nàng, thanh âm hắn lại càng trầm thấp và khàn hơn so với thông thường rất nhiều, càng thêm mị hoặc nhân tâm.
Hắn nói: “Ngoan, đừng nhìn.”
Chỉ một lát sau, nàng đã không rảnh để suy xét vấn đề về tư thế nữa. Đại não của nàng trở nên trống rỗng, đôi tay nắm chặt lấy gối mềm, không tự giác run rẩy bấu lấy nó. Trong miệng phát ra tiếng lẩm bẩm vô ý thức ——
“Ngụy Lương…… Ngụy Lương……”
“Ừ. Ta đây.” Hắn tự mình trải nghiệm, chứng minh cảm giác tồn tại của hắn trong người nàng.
Lâm Thu không biết mình khi nào thì xỉu đi, cũng không biết mình khi nào thì tỉnh lại, càng không biết đã lặp lại cái vòng tuần hoàn đó bao nhiêu lần. Nhưng bất kể là ở trong mộng hay khi tỉnh lại, nàng đều như bồng bềnh trôi ở trêи bầu trời.
Hắn quả thật lợi hại, lợi hại tới cực hạn nha.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ vốn dĩ không cần ngủ, rốt cuộc nàng lại hoàn toàn ngủ say sưa trong lòng ngực nam nhân.
Hắn thu binh, kéo nàng đang quay cuồng trở về.
Nàng giống một con mèo nhỏ không xương, mềm mại dựa vào trêи người hắn, khuôn mặt phiếm đỏ, hơi thở còn hơn hỗn loạn, hàng lông mi dày đang nhẹ nhàng rung động. Trong mộng hiển nhiên cũng có hắn, thân thể của nàng thỉnh thoảng lại hơi chút co rút lại theo biên độ rất nhỏ, phảng phất còn có chút hồi hộp.
Nụ cười trêи khóe môi của hắn càng sâu, rốt cuộc nhịn không được phát ra tiếng cười thấp thấp.
“Quá yếu, có vậy đã chịu không nổi.”
……
Lâm Thu sau khi ngủ một giấc dậy, phản ứng đầu tiên đó là, thấy bản thân giống như di động tràn ngập điện.
Đêm qua thành công độ Vấn Tâm kiếp, tu vi nàng đã thuận lợi tăng lên tới Nguyên Anh sơ kỳ.
Tới kỳ Nguyên Anh, kinh mạch vốn đã hơi mỏng manh giờ lại càng trở nên mơ hồ, trước đây nó giống như là lạch nước, linh khí như dòng nước chảy xuôi trong rãnh nhỏ lúc nào cũng bị hạn chế bởi chiều rộng và chiều sâu của rãnh .
Sau khi đạt đến kỳ Nguyên Anh, cái giới hạn vô hình huyền diệu kia đã không còn tồn tại. Đêm qua nàng phát hiện kinh mạch trong thân thể mình giống như biến thành một đáy biển lớn, chỉ có điều đây mới là một mảng đáy biển khô cằn – tất cả linh khí của nàng trong thức hải đều đã được dùng để kết anh, sau khi anh thành, trong cơ thể đã rỗng tuếch.
Chỉ là nàng còn chưa kịp chuyên tâm nghiên cứu cái mảng đáy biển này thì đã bị Ngụy Lương đưa lên trời rồi.
Sau đó thì…… Ai da, ai còn có hơi sức lo lắng cái kinh mạch hay linh khí gì nữa.
Nhớ tới độ ấm của hắn, sự mãnh liệt của hắn, giọng nói trầm thấp của hắn thì thầm bên tai, động tác và hơi thở của hắn, trái tim nàng lại một lần nữa nhẹ nhàng mà run rẩy lên.
À, đúng rồi.
Giờ phút này không hiểu sao trong kinh mạch rộng như đáy biển của nàng đã chứa đầy linh khí hồn hậu.
Không cần nghĩ cũng biết, đây nhất định là chỗ tốt của việc “song tu” rồi —— ngoại trừ lý do này, nàng thực sự không thể nào nghĩ ra được bất luận nguyên nhân nào khác.
Hắn không có ở trong phòng.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, cảm giác eo bụng đều bủn rủn một trận.
Thần hồn cũng như bị lăn lộn một hồi.
Cảm giác như thận muốn hư, hư đến hồn luôn rồi.
Nàng bước xuống đất, phát hiện ngón chân cũng có chút rút gân. Một ít ký ức trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong óc, làm trái tim nàng “thình thịch” nhảy dựng lên, hô hấp cũng hỗn độn hơn rất nhiều.
Nàng cố gắng bình ổn hơi thở, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trước mắt, chỉ là một mảng băng tinh mảnh kiên cố.
Xem ra Ngụy Lương thật sự không có ở đây.
Lâm Thu hơi hơi nhíu mi —— nam nhân quả nhiên đều tồi tệ như vậy, kéo quần lên rồi liền chạy mất tăm mất tích ! Cái gì mà sau đó càng ôn tồn nhẹ nhàng, thề non hẹn biển,.. không tồn tại, căn bản không tồn tại!
Nàng vươn ngón trỏ chọc chọc thật mạnh về cái khối băng tinh kia.
Chỉ thấy dưới đầu ngón tay bỗng nhiên bắt đầu li ti chen chúc mấy chấm nho nhỏ, sau đó vài hơi thở, liền ngưng tụ lại thành một đóa hoa bằng sương cực kỳ xinh đẹp như bay ngay trước mặt nàng.
“Ý ?” Lâm Thu bị này cảnh tượng như mộng ảo này cuốn hút hết tâm thần.
Tay nàng liền tiếp tục chỉ chỉ lên mấy chỗ khác, nơi nào trêи mặt băng tinh tiếp xúc với đầu ngón tay nàng đều nổi lên một tia băng sương gợn sóng mơ hồ, thực mau chóng, từng đóa sương hoa từ bên trong gợn sóng tràn ra.
Trêи vách tường băng ngoài cửa sổ mau chóng mọc ra sương hoa dày đặc.
Lâm Thu hưng phấn chạy đến cạnh cửa, “két” một tiếng, kéo cửa gỗ ra.
Chỉ thấy khối băng sương trước mặt ngay