Lâm Thu khẽ giật mình.
Nói như vậy, Tần Vân Hề đã tận mắt chứng kiến hết quá trình nàng thoát ly ra khỏi cốt truyện rầu~?
Lâm Thu bất động thanh sắc, đứng xa xa dùng ánh mắt giằng co với Tần Vân Hề.
Hắn ngồi ngay ngắn ở chỗ hẻo lánh như bóng ma, trêи người chỉ mặc một bộ trung y nhàn nhạt, hai gò má cùng hốc mắt hõm sâu, xương gò má cao cao nổi lên bên dưới, sắc môi tái nhợt, da thịt cũng nhạt nhẽo, nhưng có thể nhìn ra hắn cũng là một mỹ nam tử.
Giữa ban ngày, hắn thoạt nhìn có chút hơi giống quỷ.
Da đầu Lâm Thu hơi hơi run lên, nàng cưỡng ép mình nén xuống cảm giác không khoẻ trong lòng, rụt rè hướng hắn gật đầu nhẹ.
Tần Vân Hề cũng chậm rãi gật đầu.
Không có ác ý gì.
Lâm Thu có chút tiếc nuối nhìn cái cánh sen thứ hai trong thức hải đã mở được tám phần.
Ác ý của hai mẫu tử Trịnh Tử Ngọc đối với nàng nhất định vượt xa cái tên Tần Vân Hề vốn không quen biết này.
Tần Vân Hề thoải mái mở ra giùm nàng cánh hoa sen có chữ phiến (片) đầu tiên, mà hai người Trịnh Tử Ngọc cùng Lâm Đông này đã hận đến không thể đem nàng phanh thây xé xác, vậy mà rõ ràng chỉ làm cho cánh sen thứ hai mở ra có tám phần! Bởi vậy có thể thấy được, càng về sau, ác ý cần có để mở ra cánh sen sẽ phải càng nhiều hơn nữa, mà sau khi mở ra được cánh sen thì chỗ tốt cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Nhất là nếu mở ra được hết tám cánh sen ở vòng ngoài, có thể lấy được cái chiêu thức sát chiêu đủ để giết chết một cường giả Nguyên Anh, càng làm cho Lâm Thu động tâm không thôi.
Đương nhiên, nàng sẽ không ngu ngốc giống như Lâm Thu trong sách, thật đầu óc úng nước mà suốt ngày đem bản thân mình ra nghịch để hấp thu ác ý của quân địch.
‘ phải để cho bọn hắn không quen nhìn ta, lại không thể làm gì ta. ‘ Lâm Thu âm thầm cân nhắc, ‘ còn thiếu hai phần ác ý nữa nha…… Vậy phải xem biểu hiện của Vương Gia rồi! ‘
Nàng tay kéo váy, đi về hướng cổng chân núi sơn.
Đó là cái cổng ngoài cùng để đón khách, là một hàng đá trắng thật dài, hai bên còn có mấy loài hoa quý xinh đẹp sinh trưởng, vừa nhìn liền biết là vùng đất của tiên gia có linh khí nồng đậm.
Lâm Thu nhẹ nhàng ngửi ngửi không khí thoang thoảng mang theo mùi hoa phơn phớt, chỉ cảm thấy thật sảng kɧօáϊ tinh thần.
Nếu như không phải thân phận của nàng xấu hổ như vậy, nàng thậm chí cũng nghĩ muốn vào Vạn Kiếm Quy Tông, lôm chặt đùi nam nữ chủ đại chân, đợi đến lúc hai người này đắc đạo, nàng với tư cách gà chó cũng phi thăng được một chút, nếm thử tư vị làm tiên nhân. Chỉ hận…… không gặp nhau khi chưa gả!
Lâm Thu một đường lắc đầu thở dài đi tới cửa.
Nơi đây cũng đang giương cung giương nỏ với nhau.
Từ xa xa đã nghe tiềng ồn ào, trong nội tâm Lâm Thu liền suy nghĩ cách đại khái tháo gỡ tình huống khoảng bảy tám phần.
Thạch nhũ Chung Linh mà Động Đình Vương Gia trông coi đêm qua bị đoạt. Có thể dùng sức một tay phá vỡ kết giới thủ hộ Vương thị, mà lại chỉ cần một chiêu đánh chết cường giả như Lưu Hỏa kiếm Tiên Vương Thiện Chi, phóng tầm mắt ra hết đại lục Thiên Nguyên này, cũng rải rác không có mấy ai.
Hung đồ tuy che mặt, nhưng lại có thể nhận ra là một đôi nam nữ trẻ tuổi, người đầu tiên mà gia chủ Vương thị, Vương Thiên Phá, nghĩ đến, chính là đám đệ tử đại kiếm tiên dưới toạ Ngụy Lương.
Vì vậy cho nên liền đem thi thể Vương Thiện Chi theo tới đây, yêu cầu so sánh chưởng ấn.
Đệ tử dưới toạ của Ngụy Lương hôm nay chỉ còn lại ba người rưỡi, Nhị sư huynh Cố Phi, Tứ sư huynh Mộ Dung Xuân, Thất sư muội Liễu Thanh Âm, cùng với Đại sư huynh Tần Vân Hề toàn thân bất toại.
Nhị sư huynh Cố Phi bị Trịnh Tử Ngọc chọc cho lên máu không ít, đang trong lòng vô cùng khó chịu, lại gặp đám Vương thị náo loạn tới cửa, ra một yêu cầu vũ nhục người khác như vậy, lúc này tức muốn bùng nổ. Tứ sư huynh Mộ Dung Xuân tính tình trầm ổn hơn rất nhiều, nhìn thấy di thể của kiếm Tiên Vương Thiện Chi sắp bước vào thời kỳ hóa thần, hiểu rõ sự tình không phải chuyện đùa, liền cùng Liễu Thanh Âm đi thuyết phục Cố Phi, chịu đựng sự không cam lòng, đi qua so chưởng ấn, loại bỏ hiềm nghi.
Không nghĩ tới Vạn Kiếm Quy Tông nhường nhịn, lại đổi lấy Vương thị càng làm tới.
Bọn hắn yêu cầu đem Đại sư huynh Tần Vân Hề cũng đưa đến cửa để nghiệm chứng rõ ràng, nếu như vậy mà bất tiện, liền đem thi thể Vương Thiện Chi lên núi luôn.
Các đệ tử phía dưới sớm đã không thể nhịn được nữa, lúc này mới tranh chấp với đám người của Vương thị.
Ngụy Lương đứng phía sau chỗ mọi người tập trung, thờ ơ lạnh nhạt.
Đại Kiếm Quân cao lãnh như hắn vậy, giết người thì có thể xông ra phía trước, còn mấy chuyện ồn ào tranh cãi, thể diện mặt mũi này nọ, hắn không thể nào dính vào.
Bỗng nhiên, trong số đám người của Vương thị, không biết ai gan to bằng trời hô một câu: ” Không phải còn Kiếm Quân Ngụy Lương sao? ! “
Trong nháy mắt, mọi âm thanh đều nín lại.
Chúng đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông đang tức muốn dựng lông gáy, liền thấy Ngụy Lương chắp tay chậm rãi bước ra một bước.
Đám người lao nhao nhượng bộ bước dạt ra hai bên đường.
Ngụy Lương từng bước một đi về hướng đám người Vương thị, hơn trăm người vô ý thức mà rút lui, chen chúc nào lùi lùi xuống đứng bên cạnh bậc thang như sủi cảo lăn lăn xuống thềm đá phía dưới.
” Sư tôn! ” Cố Phi mặt đỏ tới mang tai, muốn rút kiếm tương hộ.
Ngụy Lương không đếm xỉa tới, ngẩng lên đưa tay lên, bảo hắn lui ra.
Uy áp của Kiếm Quân, không ai có thể đỡ. Gia chủ của Vương thị, Động Đình Vương gia Vương Thiên Phá, mồ hôi lạnh đổ như mưa, chảy ròng ròng xuống, hắn mạnh mẽ chống đỡ khí thế, hơi ngẩng mặt lên trực diện với Ngụy Lương.
Ngụy Lương đứng trước mặt hắn, lãnh đạm mở miệng.
” Trong trận chiến với Ma tộc, Vạn Kiếm Quy Tông hao tổn ba người đại kiếm tiên, mười lăm kiếm tiên, 17 Nguyên Anh tu sĩ, 482 Kim Đan tu sĩ, đệ tử Trúc Cơ là 751 người. Ta cũng bị trọng thương, cho đến nay tu vi vẫn chưa ổn. “
Mọi người ở đây đều ngay ngắn nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, có người trong mắt đã tràn đầy nước mắt.
” Mà Vương thị. ” Ánh sáng trong mắt Nguỵ Lương rét lạnh, ” Trong số 23 đại kiếm tiên, chỉ một người bị một vết thương nhẹ, 56 kiếm tiên không một ai thương vong, số lượng Nguyên Anh tu sĩ tử thương chưa đủ đếm trêи bàn tay, cuối cùng báo cáo hao tổn hơn ngàn đệ tử Kim Đan cùng Trúc Cơ tu sĩ, nhưng đều là những người được dùng linh thạch mướn đến. “
Vương Thiên Phá xanh cả mặt: ” Người của Vương thị bị chết ít, đó là bởi vì họ hàng gần nhau nên giúp đỡ nhau cầm cự, mới có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn như vậy. “
Ngụy Lương nhẹ nhàng lắc đầu: ” Không, đó là bởi vì đám người của ngươi đem non sông gấm vóc chắp tay nhường cho Ma tộc. Bọn họ tiến quân thần tốc, Từ phía Vạn Kỳ Quan bắt đầu, một đường tàn sát cho đến tận Vân Thủy Dao. “
Sắc mặt Vương Thiên Phá càng thêm khó coi: ” Vạn Kỳ Quan là bị Ma tộc công phá, làm sao có liên quan gì đến Vương thị của ta ? Việc không cản nổi đại quân của Ma tộc, như thế nào lại chỉ có trách nhiệm của một mình Vương thị? “
Ngụy Lương hơi hơi nghiêng người, chắc chắc nói: ” nội tình của Vạn Kỳ Quan như thế nào, không ai rõ ràng hơn ta. “
Ánh mắt Vương Thiên Phá kịch liệt loé lên,