” Lâm…… Thu? ” Trêи mặt Vương Hàn Đàm chậm rãi tràn ra nụ cười tràn ngập ác ý.
Lâm Thu khiêm tốn cười cười: ” Ngươi đã là đệ tử của Vương thị, nên xưng hô ta là tông chủ phu nhân hoặc là Kiếm Quân phu nhân, niệm tình ngươi còn trẻ, lần đầu không cùng ngươi so đo. “
Lời vừa nói ra thật kỹ càng. Hàng loạt các tia ác ý từ trêи người Vương Hàn Đàm uốn lượn mà đến, sau lưng cũng bị đánh úp lại vài tia, đều hòa nhập vào trong cánh sen, cái chữ phiến trêи cánh sen lập tức rõ ràng hơn, lấp lánh trêи cánh sen hư ảo nhưng cũng rất chân thật, đang nở tám phần dần dần giương lên thành chín phần.
Lâm Thu tùy ý l quét mắt qua sau lưng, cũng không rõ ác ý đến từ người nào, hoặc là từ mấy người đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông.
Nàng cười cười không sao cả—— nếu như Nghiệp Liên cần ác ý, đời này của nàng liền nhất định được đi đường đỏ thẫm nha.
Vương Hàn Đàm theo nhân nơi tập trung ở bên trong túm ra một lướt vào trong đám người Vương thị, kéo ra một nữ tử có gương mặt diễm lệ, đáy mắt vẫn còn quầng thâm xanh đen, chỉ vào Lâm Thu, ác độc hỏi: ” Ái thϊế͙p͙ của ta, ngươi nhìn một chút xem, cái “phu nhân” này của Kiếm Quân Ngụy Lương có phải là ả Lâm Thu mấy ngày trước muốn vào cửa giành phần sủng ái với ngươi hay không? “
Nữ tử nhếch môi, gật đầu nhẹ.
Vương Hàn Đàm nhếch miệng cười rộ lên, lộ ra một hàm răng lởm chởm vừa đen vừa vàng, nói: ” Chậc chậc, thật sự là bay lên đầu cành biến phượng hoàng nha! Mấy ngày trước còn là nữ nhân đưa đồ lót cho ta, quay đầu lại liền ôm chân vàng của Vạn Kiếm Quy Tông, khó lường khó lường! Quay đầu lại YAA.A.A.., cái mớ đồ lót cũ xì đó ta cũng không dám để làm giẻ lau, thuận tiện chắc quăng vào mấy nơi đốt rác cũng không biết người ta có cho không! “
Đồ lót, đã đến!
Lâm Thu thở dài: ” Thực không dám dấu diếm, sau khi phụ thân ra qua đời, gia mẫu ưu buồn thành bệnh, đầu óc xảy ra chút vấn đề. Bà ấy chạy ra ngoài đem cho mấy cái…. đồ lót đó, thật ra chính là đồ lót lúc còn trẻ của bà giữ làm kỷ niệm. Nghe nói Vương thị các ngươi gia phong rất nghiêm khắc, chắc hẳn ngươi cũng không…làm bậy bạ gì với mấy cái…quần áo kia. Mớ đồ đó, kính xin mau chóng đem nó đưa về Thanh Dần tông, nếu không, ta chỉ có thể hoài nghi ngươi có lòng bất chính gì đó với gia mẫu. “
Nàng giả vờ giả vịt vung ống tay áo lên lau mắt, nói: ” Làm phận con cái, vốn nên thay gia mẫu cõng cái oan ức này, không biết làm sao hôm nay ma hoạn còn chưa trừ, người chính đạo như Vương Gia các ngươi lại đi nhìn chằm chằm Vạn Kiếm Quy Tông ta không tha, ý đồ gây sóng gió. Vì thiên hạ, vì muôn dân trăm họ, ta không thể không ăn ngay nói thật! Gia phụ vốn là vì trừ ma bảo vệ bá tánh mà hy sinh thân mình, ta tin ông trêи trời có linh thiêng sẽ hiểu cho nỗi đắc dĩ của ta. Cả nhà Lâm thị lòng mang muôn dân trăm họ, danh dự cá nhân được mất đã tính là gì chứ! “
Lâm Thu thật ra cũng không oan uổng Trịnh Tử Ngọc, trong nguyên tác, nữ phụ ác độc nữ Lâm Thu từng đứng trước mộ Trịnh Tử Ngọc, cởi đồ lót ra, nói đây là món mẫu thân lúc còn trẻ thích nhất.
Khoé miệng Vương Hàn Đàm quất thẳng lên.
Hắn sớm biết Trịnh Tử Ngọc không biết xấu hổ, lại không nghĩ rằng đứa con gái của bà ta lại càng trò giỏi hơn thầy, càng l không biết xấu hổ. Đáng hận nhất chính là, rõ ràng biết rõ nàng ta nói hươu nói vượn, hết lần này tới lần khác đều không tìm được điểm để bắt bẻ nàng.
” Cho nên, ” Lâm Thu nhìn thẳng Vương Hàn Đàm, mặt khẩn thiết, ” vị công tử Vương Gia này, ngươi nhất định sẽ không có suy nghĩ không đúng đắn nào với mẫu thân ta đúng không? Vì thanh danh trong sạch của gia mẫu, ngày nhận lại mớ đồ nhỏ, ta sẽ nghĩ biện pháp mời mấy vị nữ tiền bối đức cao vọng trọng đến chứng kiến. Nếu là Vương công tử đã làm mấy chuyện….không tốt gì với mớ đồ nhỏ kia……”
Nàng khoa trương nâng hai tay lên che mặt, sẳng giọng: ” Vậy ngươi thật đúng là không còn mặt mũi gặp người! “
Chuyện này vốn là Trịnh Tử Ngọc gieo gió gặt bão, Lâm Thu ném nồi ném đến gọn gàng còn linh hoạt, không hề có gánh nặng tâm lý.
Vương Hàn Đàm: “……”
” Thật quá mất mặt rồi! ” Vương Thiên Phá vốn muốn xem trò hay của Ngụy Lương, không nghĩ tới cái cơn gió này lại càng ngày càng lệch. Trong cơn tức giận, hắn quăng một cái tát lên mặt Vương Hàn Đàm, ” Còn đứng ở nơi đây làm cái gì! Cút về bế môn sám hối! “
Một tát này thật sự là tát xả giận, má Vương Hàn Đàm lập tức sưng phồng lên cao cao, làm con mắt lươn của hắn càng thêm hẹp lại thành một sợi chỉ.
Há miệng, rơi ra bốn cái răng.
Vương Hàn Đàm bỗng dưng ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Thu, trong cặp mắt tràn đầy oán độc.
Lâm Thu trơ mắt nhìn cánh hoa thứ hai xinh đẹp của Nghiệp Liên nở tràn ra thành mười phần.
Một dòng nước ấm vô cùng mạnh mẽ từ thức hải tuôn ra, điên cuồng cọ rửa kinh mạch toàn thân của Lâm Thu, trong đan điền cực kỳ tràn đầy linh khí như có va chạm kịch liệt, kinh mạch cùng đan điền phát triển đau dữ dội, Lâm Thu cảm giác mình sắp nổ tung.
Lâm Thu vô ý thức nghiêng đầu nhìn Ngụy Lương.
Hắn lại đang thần du (*xuất khiếu bay bay).
Không biết có phải ảo giác hay khoing, Lâm Thu phát hiện trong đáy mắt của hắn vẫn còn lưu lại một vòng sát ý chưa từng triệt để rút đi.
Cảm giác được Lâm Thu đang nhìn chăm chú, hắn rất rõ ràng lấy lại bình tĩnh, tiến lên nắm chặt hai vai của nàng, nghiêng đầu lạnh lùng liếc Vương Thiên Phá liếc.
Vương Thiên Phá không dám lại đứng đây, vội vàng thi lễ cáo từ.
Đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông mỗi người một thần sắc có chút phức tạp, nhìn Ngụy Lương đỡ Lâm Thu ngồi vào trêи đài đá trắng rộng lớn bên cạn, còn bắt quyết thay nàng hộ pháp.
Thanh âm của hắn cực kỳ vững vàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỗi chữ mỗi câu chỉ dẫn Lâm Thu Kết Đan.
Lâm Thu giờ phút này đã có thể nhìn được bên trong cơ thể nàng, nàng cố nén đau nhức đến kịch liệt, điều động linh khí mênh ʍôиɠ trong kinh mạch, khiến chúng nó vận hành theo Ngụy Lương chỉ dẫn.
Kinh mạch đã bị thạch nhũ Chung Linh triệt để cường hóa, vô cùng cứng cỏi, toả ra ánh sáng bảy màu trong suốt, mà trong kinh mạch, linh khí đến từ thức hải có Nghiệp Liên, vô cùng tinh túy. Nhưng mà không biết vì cái gì, độ phù hợp của hai phía cũng không phải rất cao, lúc cẩn thận kỹ càng cảm nhận và quan sát, phát hiện trong kinh mạch có chút chướng ngại màu trắng nhạt trong suốt, khiến cho linh khí lúc vận hành lại bị vặn eo gãy bụng, như ngúc ngắc mãi ở tư thế chuẩn bị.
Lâm Thu mở mắt ra, thở gấp. Bật hơi nói khẽ với Ngụy Lương: ” Ngọc tâm kinh ảnh hưởng vận hành của linh khí rồi, có biện pháp nào giải quyết nó không? “
Gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngụy Lương hơi hơi cúi người gần sát bên tai của nàng, âm thanh ám ám chìm: ” Ta thích…… Gân.cốt.dẻo.dai nha. “
Hơi thở của Lâm Thu chợt ngừng mấy nhịp.
Liền thấy Ngụy Lương đứng thẳng người, giữa lông mày đều là kiểu cách trang nhã, nghiêm trang nói: ” Căn cơ đã định, không thể nghịch chuyển. Ngươi đã từng ngộ nhập lạc lối, hối hận đã vô dụng. Từ nay về sau, ghi nhớ cần cù khắc chế bản thân, có thể làm cho ảnh hưởng giảm đến thấp nhất. “
Mấy đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông đệ Tử đứng