Lâm Thu thực không có hình tượng mà khóc lớn một hồi.
Ngụy Lương bị nàng khóc đến không biết giận, chỉ bất đắc dĩ mà ấn nàng lên trêи đùi mình, bắt lấy hai cái bàn tay nhỏ nhắn kia, không để cho nàng cào loạn xạ khắp nơi.
Hắn thật sự không cảm thấy có cái gì lớn mà.
Nàng nhỏ nhắn, mềm lại như vậy, bảo hắn chọc mấy cái lỗ thủng trêи người của nàng? Thôi bỏ đi, vẫn nên chọc chính hắn thì tương đối dễ dàng hơn.
Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, hắn thật sự không rõ vì sao nàng lại khóc thành như vậy.
Nhưng mà bộ dáng nàng khóc lên thật sự thực đáng yêu, làm trong lòng hắn phát lên từng đợt từng đợt ý đồ nhè nhẹ, hắn bắt đầu cân nhắc, lần sau thân thiết có nên lại khi dễ nàng nhiều hơn chút, làm nàng khóc thành tiếng thút tha thút thít như vậy, ngẫm lại đều thấy người nhiệt huyết sôi trào.
Lâm Thu thật vất vả mới dừng lại được, nâng đôi mắt lên vừa nhìn, chỉ thấy Ngụy Lương đang nhìn lại nàng chằm chằm đến xuất thần, trong mắt là một mảnh đen tối thần bí.
“Ngụy Lương……” Mũi nàng hơi hơi đỏ lên, hít hít vài cái rồi nói, “Ta, ta sẽ đối xử với chàng thật tốt. Chàng muốn như thế nào cũng được.”
Trong đôi mắt đen của hắn hiện lên một chút thần sắc quái dị.
Đợi một lát, hắn xác định nàng cũng không biết bản thân hắn mới vừa rồi đang cân nhắc xem nên làm nàng khóc như thế nào, lúc này mới bình tĩnh mà mở miệng nói: “Ừ, ta đã biết.”
Xúc động trong lòng Lâm Thu dần dần kềm xuống, nàng đỡ Ngụy Lương đứng lên, đánh giá hắn từ trêи xuống dưới.
Hắn rất tự giác giải thích nói: “Đâu phải là chân chính bị thương đâu, chẳng qua là chuyển cảm thụ đau đớn của nàng dời lên trêи người ta thôi. Chỉ một chút là tốt rồi, không cần lo lắng.”
Lâm Thu nhịn không được run rẩy đi đến trước người hắn , như là ôm một đôg vật quý giá dễ vỡ, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, dán khuôn mặt của chính mình lên ngực phải của hắn.
Nàng nhớ rõ nơi này không bị thương.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về tóc đen nàng.
Giờ khắc này yên tĩnh tốt đẹp, ngay cả mấy con tiểu trùng đang bò dưới mấy rễ cây ngọn cỏ cũng không đành lòng phát ra âm thanh phá hư bầu không khí.
Tình hình bên kia liền tương đối nước sôi lửa bỏng.
Tần Vân Hề ôm Liễu Thanh Âm cẩn thận đem về động phủ, đặt trêи giường ngọc, ngưng thần hộ pháp cho nàng ta.
Mấy cái canh giờ sau, chỉ thấy lông mi nàng ta hơi run, giữa mày giãn ra, làm như thần trí thu hồi.
Tần Vân Hề nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, triệt hồi Thanh Tâm Quyếttrong tay, chờ mong nhìn nàng ta chăm chú, chờ nàng ta tự tỉnh dậy.
Hắn cũng không phải quá lo lắng cho vấn tâm kiếp của nàng ta sẽ xuất hiện vấn đề. Tuy rằng Thanh Âm điêu ngoa tùy hứng chút, nhưng nàng ta hành sự từ trước đến nay đều quang minh lỗi lạc, tuyệt không có tâm tư gì không thể cho ai biết. (Editor: đọc tới chỗ này không kềm lòng được nhớ tới câu đầu truyện: Người không biết xấu hổ chính là bá chủ thiên hạ !:)) )
Chẳng qua, biết thì biết, chuyện tới trước mắt, vẫn khó tránh khỏi chút khẩn trương thấp thỏm.
Đôi mi dày như lông quạ kia rung động đến càng thêm kịch liệt, môi anh đào hé mở, trong miệng phát ra tiếng thở —— “Ưm……”
Ngay khi hai tròng mắt mê mang vừa mới mở ra, khoảnh khắc trêи mặt lộ ra thần sắc hoảng hốt, chợt thấy gương mặt nàng ta co rút thật mạnh, con ngươi trong hốc mắt co chặt đến run rẩy, yết hầu khó có thể ức chế mà phát ra một tiếng rêи thê lương đến cực điểm ——
“Ách a ——”
Chợt, nàng ta ôm lấy đầu, thân thể vừa lật, từ trêи giường ngọc lăn xuống.
May mắn Tần Vân Hề tay mắt lanh lẹ, một tay ôm lấy nàng ta vào trong lòng ngực.
Liền thấy trong đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Âm nhanh chóng sung huyết, gương mặt và môi lại hoàn toàn mất đi màu máu.
Đôi tay nàng ta gắt gao nắm chặt đầu tóc mình, trong yết hầu tràn ra mấy chữ : “Lâm…… Thu……”
Một dòng máu đỏ thắm huyết theo khóe môi chảy xuống.
Tần Vân Hề chỉ cảm thấy hồn phách bốc khói, vội vàng lại bắt Thanh Tâm Quyết, không ngừng dùng linh khí cọ rửa kinh mạch đan điền nàng ta, trong miệng thấp giọng trấn an nói: “Thanh Âm, ta đây, không có việc gì, ta đây.”
Bộ dáng nàng ta thật sự là quá mức làm cho người ta sợ hãi. Trong nháy mắt này, Tần Vân Hề đã tưởng tượng ra hình ảnh bản thân vĩnh viễn mất đi nàng ta.
Thanh âm hắn không tự chủ được mà hơi hơi phát run, liên tục gọi nàng ta: “Thanh Âm, Thanh Âm, Thanh Âm……”
Sao lại như vầy, sao lại trở nên như vầy?
Đã độ kiếp thành công, sao lại trúng tâm ma?
Lâm Thu?
Vấn tâm kiếp của Thanh Âm, sao lại có liên quan đến Lâm Thu?!
Chẳng lẽ là mấy ngày trước, chuyện xác chết Lâm Thu bị trộm lại ảnh hưởng đếnThanh Âm độ kiếp? Không có khả năng ! Người đều đã tu đến Đại Thừa, ý chí ai cũng không thể yếu ớt như vậy.
Không biết qua bao lâu, Liễu Thanh Âm cuối cùng đã tìm được về một tia thần trí.
Hai tròng mắt dần dần có lại tầm nhìn, khi thấy rõ mình đang nằm trong lòng ngực Tần Vân Hề, nàng ta dồn hết toàn bộ lực lượng, vung tay lên, quăng vào mặt hắn một cái bạt tay.
Tần Vân Hề đột nhiên không kịp phòng ngừa, hứng hết trọn vẹn.
Còn chưa kịp buồn bực, liền thấy Liễu Thanh Âm hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Hắn che lại gương mặt nóng rát , nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói cái gì. Hắn cũng không nghĩ vấn đề nằm ở chính mình, bởi vì nếu so sánh với những nữ tu cao giai mà hắn kết giao mấy năm qua, quan hệ của hắn và Lâm Thu quả thực là còn hơn cả trong sạch.
Hơn nữa, cuối cùng Lâm Thu cũng là do hắn đích thân giết chết, còn làm ngay trước mặt Thanh Âm, đâm nàng ta thành một cái tổ ong vò vẽ.
Lâm Thu, Lâm Thu, Lâm Thu có tài đức gì, lại làm Thanh Âm bị thương thành như vậy?!
Tần Vân Hề đặt thân thể Liễu Thanh Âm ổn định xuống, cẩn thận kiểm tra quanh thân nàng ta.
Linh khí nàng ta trở nên càng thêm hồn hậu, vừa nhìn liền biết vấn tâm kiếp đã thành công vượt qua. Hắn lấy lại bình tĩnh, muốn lẻn vào thức hải nàng ta tra xét, lại bị thần niệm của nàng sắc bén cự tuyệt.
Nàng ta vì sao cự tuyệt hắn?
Hai người bọn họ sớm đã giao cho nhau toàn bộ, lúc song tu cũng thỉnh thoảng để thần thức giao triền, linh hồn và cả xác thịt cũng đều dung hợp tới cực hạn.
Cho dù là những ngày cãi nhau ồn ào nhất, chỉ cần leo lên giường, thức hải nàng ta liền vĩnh viễn rộng mở về hướng hắn.
Vì sao khi nàng ta suy yếu nhất, cần hắn trợ giúp nhất, nàng ta lại kiên định mà cự tuyệt hắn như vậy ?
Tần Vân Hề nghĩ không thông, chỉ có thể làm chuyện khác trước.
Hắn từ Bách Dược Phong mang tới các loại dược thảo hữu ích cho thần hồn ,đích thân điều chế cho nàng ta, từng ngụm từng ngụm đút nàng ta ăn vào. Qua suốt ba ngày, Liễu Thanh Âm rốt cuộc lại mở mắt một lần .
Trong mắt nàng ta không có bao nhiêu thần thái, vừa nhìn liền biết đau đầu vô cùng.
“Thanh Âm, thế nào?” Tần Vân Hề quan tâm hỏi.
Liễu Thanh Âm ngơ ngẩn nhìn hắn trong chốc lát, môi trắng bệch hơi hơi vừa động, nói: “Không có việc gì.”
Ánh mắt nàng ta thật sự là quá phức tạp, phức tạp đến mức Tần Vân Hề trong nháy mắt sinh ra ảo giác, cho rằng nữ nhân trước mắt không phải là Liễu Thanh Âm hắn biết rõ, mà đã bị cái gì kỳ kỳ quái quái bám vào người.
Mà giờ phút này, ý tưởng Liễu Thanh Âm cũng không kém hắn bao nhiêu. Nàng ta đang bi ai mà nghĩ, hóa ra nhiều năm như vậy, nàng ta chưa bao giờ hiểu được bản chất con người của hắn —— bản chất hắn, kỳ thật rất thích niêm hoa nhạ thảo, đối với mỗi người đàn bà đều ôn nhu vô cùng, nhưng mà, một khi xúc phạm đến ích lợi của hắn, hắn liền trở mặt vô tình, lạt thủ tồi hoa(*).
(*) Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp.
Mấy năm nay, đã trải qua chuyện của Mộc Nhu Giai Thiển Như Ngọc cùng Vân Gian Bạch, nàng ta sẽ không còn ngốc ngốc cho rằng hắn đối với nàng ta si tâm như một.
Hắn sở dĩ hiện tại còn ở lại bên cạnh nàng ta, chẳng qua là cân nhắc ích lợi thôi. Trong đám nữ nhân này, tu vi nàng ta là cao nhất , là người có khả năng cùng hắn phi thăng nhất, hơn nữa chuyện của hai người thiên hạ đều biết, hắn muốn đổi người, trả giá sẽ thật sự quá lớn, thực sự không đáng.
Nếu như…… Lúc trước người dùng chuyện thanh bại danh nứt tới uy hϊế͙p͙ hắn không phải là Lâm Thu, mà là chính mình, người chết dưới kiếm hắn, có thể hay không…… Liễu Thanh Âm không rét mà run.
Hô hấp nàng ta không tự giác mà trở nên dồn dập, trong mắt hiện lên hoảng sợ.
“Thanh Âm, Thanh Âm……” Tần Vân Hề gắt gao ôm lấy nàng ta, “Đừng làm ta sợ, Thanh Âm.”
Nàng ta gian nan hơi hơi hé miệng: “Đầu ta đau quá.”
“Thần hồn nàng bị thương.” Tần Vân Hề cẩn thận ôm gương mặt nàng, hỏi, “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đầu nhoáng lên, liền thấy từng cơn đau đớn như kim đâm đánh thẳng vào não.
Nàng ta thê thảm hừ hừ vài tiếng, nhắm chặt đôi mắt, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Tần Vân Hề đau lòng muốn chết, cũng không dám thúc giục nàng ta, chỉ không ngừng tích tụ linh khí tinh thuần lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa ấn mấy chỗ huyệt vị trêи đầu cho nàng ta.
“Ta…… Ta cũng không biết.”
Liễu Thanh Âm thật sự không biết. Sau khi thoát ra khỏi kiếp cảnh, liền ngắn ngủi rơi vào bóng đêm thâm trầm, chỉ trong một lúc hoảng hốt, thần hồn phảng phất bị một bàn tay to như cối xay tát thật mạnh một bạt tai, thiếu chút nữa đánh nàng ta chết ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt đó, nàng phảng phất nghe thấy được thanh âm của Lâm Thu, lại phảng phất như không nghe thấy được bất cứ cái gì.
Nhớ tới một màn kia, trán của nàng ta liền đổ mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Ta rõ ràng đã thành công độ kiếp, lại thêm khoảng hai giây, không, một giây, ta sẽ có thể hoàn toàn tỉnh dậy. Liền khi đó, một lực lượng không biết từ đâu ra đụng phải thần hồn ta ……”
Chỉ trong mấy câu ngắn ngủn, nàng ta liền hao hết sức lực toàn thân , mềm mại tựa vào trong lòng hắn.
“Ta tiến vào thức hải, nhìn một cái cho nàng.” Tần Vân Hề nói.
Bàn tay Liễu Thanh Âm rũ ở một bên không tự giác nắm lên.
Mới vừa rồi khi hôn mê, nàng ta đã cảm giác được hắn muốn xâm nhập vào thức hải, lúc ấy một tia ý niệm tàn lưu lại của nàng ta kiên quyết cự tuyệt hắn. Nếu lúc ấy nàng ta có sức lực, khẳng định sẽ đưa cho thần thức hắn một cái tát.
Nhưng hiện tại, thần trí nàng ta thanh tỉnh.
Mặc dù biết hắn là một nam nhân tàn nhẫn vô tình vô nghĩa, vậy thì thế nào?
Chuyện sau này tạm thời không nói, giờ phút này bản thân mình suy yếu đến tận đây, không dựa vào hắn, còn có thể dựa ai?
Những chuyện đó …… Cần phải tạm thời nuốt vào trong bụng! Ít nhất cũng phải chịu đựng được đến khi thực lực đủ để chống lại hắn, khi đó lại trở mặt thanh toán với hắn!
Liễu Thanh Âm nhắm mắt, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, buông lỏng ra nắm tay đang nắm chặt.
Tần Vân Hề đi vào trong thức hải của Liễu Thanh Âm.
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ thần hồn rách nát kia, hắn suýt nữa không khống chế được mình, làm dâng lên một trận gió lốc linh hồn trong thức hải của nàng ta.
Thần hồn tuy hình thể mơ hồ, nhưng Tần Vân Hề có thể tinh tường cảm giác được, nửa bên mặt của Liễu Thanh Âm gần như không còn!
Sao có thể? khi nàng ta độ kiếp, hắn rõ ràng liền canh giữ ở bên cạnh, toàn bộ quá trình đều hộ pháp. Muốn vòng qua hắn, công kϊƈɦ thần hồn nàng ta? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Thế gian tuyệt đối không có bất cứ ai có thể có bản lĩnh đến như vậy.
Cho nên đâykhông phải người.
Không phải người thì đó là cái gì? Thiên kiếp?!
Tần Vân Hề rất muốn ngẩng đầu lên trời rít gào, nhưng mà không được, giờ phút này hắn chỉ có thể bình tâm tĩnh khí, dán thần hồn của mình lên, thật cẩn thận mà trấn an đạo lữ mình .
……
Giữa một dãy núi tuyết thuần trắng, hai thân ảnh một cao một thấp nắm chặt tay nhau, chậm rãi đạp tuyết dưới chân đi ra.
Bọn họ đều không phóng thích linh khí, giày đạp lên tuyết đọng, phát ra âm thanh “chi chi” dễ nghe.
“Chàng xác định sao? Cổ mẫu chính là nữ nhân Thiên Chi Cực kia sao?” Lâm Thu nghiêng đầu nhìn Ngụy Lương, hỏi.
Trong lòng nàng đã có tám phần nắm chắc, chỉ chờ hắn xác nhận cuối cùng .
“Đúng.” Ánh mắt Ngụy Lương lạnh lùng, “Ta không nhớ rõ ả ta là ai, nhưng rất muốn giết.”
Lâm Thu gật gật đầu: “Cho nên, giờ phút này người chiếm cứ thân thể Mi Song, đúng là nữ nhân này.”
“Chưa chắc là người.” Ngụy Lương ý vị thâm trường.
“Ồ……” Lâm Thu như suy tư gì.
“A!” Nàng đột nhiên dừng bước chân, nghiêng người nhìn hắn.
Hốc mắt Ngụy Lương khẽ nhếch: “Làm sao vậy?”
Chỉ thấy Lâm Thu bày ra biểu tình một lời khó nói hết, khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy, nói: “Cho nên, Tế Uyên vẫn luôn ở truy tìm cái mùi…… là cái mùi trùng đúng không?”
Ngụy Lương: “…… Nói như vậy hình như cũng không sai.”
Nàng cười đến cong mắt, khóe môi hắn cũng không khỏi hiện lên nụ cười nhạt, ánh mắt trở nên nhu hòa đi rất nhiều, ôn ôn nhuyễn nhuyễn dừng lại trêи người nàng.
“Chờ chút…… Từ từ!” Lâm Thu bỗng nhiên la lên.
“Hử ?” Ngụy Lương nhìn nàng chăm chú.
“Ta hiểu rồi!” Lâm Thu tùy tay nhặt một nhánh cây khô, vẽ lên trêи mặt, “Ngươi xem, ví dụ như bên này là hiện thế, bên này là thế giới mà chúng ta đang ở.”
Nàng vẽ hai cái vòng, có một bộ phận nhỏ