“Trong trí nhớ Tần Vân Hề, thành trì tìm được Thiển Như Ngọc, đúng là chỗ này.”
Ngữ khí Ngụy Lương bình đạm.
Thiển Như Ngọc lại thật ra bất giác cảm thấy lạ, bởi vì trong cuộc đối thoại của đôi vợ chồng này, mười câu có chín câu nàng ấy nghe không hiểu, dư lại một câu thì nửa biết nửa không, nghe xong mạc danh cảm thấy mặt có hơi đỏ.
Lâm Thu lại như nghe được một tiếng sấm sét, thân thể cứng đờ tại chỗ, ngay cả tròng mắt cũng chuyển động gian nan.
Sau một lúc lâu, nàng ngơ ngác mở miệng, lặp lại một lần ——
“Trong trí nhớ Tần Vân Hề, thành trì tìm được Thiển Như Ngọc, đúng là chỗ này.”
Kỳ thật, khi đang nghe đến đoạn Liễu Thanh Âm độ kiếp thành công, thần hồn lại bị thương nặng kia, trong lòng Lâm Thu liền ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng —— rõ ràng có mình cùng Ngụy Lương tham dự vào, vì sao kết quả vẫn giống như đúc trong sách chứ?
Chẳng qua trong sách thì Liễu Thanh Âm bị thương thật sự quá mức thường xuyên, độ một lần đại kiếp mà không bị thương, cứ cảm thấy có chút không thể nào nói nổi, cho nên lúc đó Lâm Thu cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng, Tần Vân Hề ở chỗ này gặp được Thiển Như Ngọc, tuyệt đối không thể là trùng hợp.
Tòa thành này cách Vạn Kiếm Quy Tông tuy rằng không tính gần, nhưng tuyệt đối cũng không thể nói xa.
Nếu Thiển Như Ngọc lựa chọn ẩn cư ở chỗ này, vậy liền không phải là ẩn cư, mà là trong lòng còn mang hy vọng gặp lại Tần Vân Hề.
Thiển Như Ngọc trong thế giới này cùng Lâm Thu cũng có vài phần giao tình, Lâm Thu trăm phần trăm có thể xác định, Thiển Như Ngọc tuyệt đối sẽ không phải cái kiểu kỹ nữ mà chọn một chỗ “ẩn cư” như vậy.
Cho nên…… Tần Vân Hề gặp được Thiển Như Ngọc ở chỗ này, chính là gặp vị Thiển Như Ngọc ở hiện thế do mình và Ngụy Lương mang lại đây, chứ không phải vị Thiển Như Ngọc ở thế giới nguyên bản trong sách!
Da đầu Lâm Thu tê dại.
Cho nên tất cả những gì mình làm, cũng không thể nào thay đổi được cái gọi là lịch sử của kiếp trước……
Nó chính là lịch sử.
Hóa ra, mình cũng không phải là người đứng xem, mà là sớm đã nhập vào bên trong câu chuyện.
“Ngụy Lương.” Nàng kéo tay hắn lại.
Hắn trở tay nắm chặt nàng, thấp giọng đáp: “hử ?”
Vẻ mặt nàng nghiêm túc: “Ta có hơi hoảng.”
Hắn không nghĩ tới nàng sẽ nhảy ra một câu như vậy, suýt chút phốc cười ra tiếng. Nhưng sự thông minh tài trí nói cho hắn, nếu như cười ra tiếng, nàng nhất định sẽ trở mặt với hắn.
Vì thế hắn ép khóe môi xuống, trịnh trọng nói: “Không có chuyện gì, hết thảy đã có ta.”
“Ừ.” Nàng nhanh chóng đáp lời, giống như sợ hắn đổi ý.
Đi được nửa đường, nàng nhịn không được lại nói: “Nói như vậy, Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm phi thăng thất bại, thật ra rất có thể là do chúng ta làm.”
“Ừ.” Ngụy Lương nói.
Lâm Thu càng nghĩ càng cảm thấy mình dò ra chân tướng: “Trác Tấn và Tần Vân Hề, Liễu Thanh Âm lại không oán không thù, không đáng phải trăm phương ngàn kế gài bẫy bọn họ. Nếu như có thì là muốn tính kế Liễu Thanh Âm, bởi vì Liễu Thanh Âm lúc trước dùng chú ấn gài Vương Vệ Chi, hắn làm hết thảy chỉ là vì giúp Vương Vệ Chi báo thù.”
Nàng tiếp tục nói: “Thử nghĩ, nếu không phải có Trác Tấn nhúng tay vào, 99 năm này của Vương Vệ Chi đều chỉ có thể bị buộc phải nhiệt tình, thật lòng đối tốt với Liễu Thanh Âm, chờ đến khi chú ấn kia được giải trừ, hắn lại đánh không lại hai vợ chồng kia, nói không chừng đã trơ mắt nhìn bọn họ nắm tay nhau phi thăng, chẳng phải là tức đến chết ? Vậy không phải là oán khí ngập trời a?”
Ngụy Lương nhìn chằm chằm môi nàng, dần dần có chút nhập thần.
Lâm Thu không phát hiện mình bị nhìn, còn đang rất hứng chí nói chuyện: “Mà hiện tại, Vương Vệ Chi làm hết thảy, nhìn như là vì tốt cho Liễu Thanh Âm, kỳ thật từng bước đào hố, chỉ chờ ngày chú ấn được giải trừ, trở tay cho nàng ta một đòn trí mạng. Nếu đổi lại ta là Trác Tấn, ta cũng sẽ làm như vậy với Liễu Thanh Âm.”
“Nhưng là Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm không giống nhau. Tần Vân Hề cũng giống như Vương Vệ Chi, đều là hậu nhân của Hoang Xuyên. Theo lý thuyết, Trác Tấn phải bảo vệ hắn mới đúng, vì cái gì phải hại hắn phi thăng thất bại, vẫn kiếp chứ ?” Nàng hít một ngụm khí lạnh, “Cho nên, chắc chắn là chúng ta làm.”
Càng nghĩ sâu, càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Khóe môi Ngụy Lương gợi lên một mạt cười nhạt “hết thảy ta đều nắm giữ”, duỗi tay ôm lấy đầu vai nàng , nói: “Không sao. Ràng buộc của ta cùng với Tần Vân Hề sớm đã chặt đứt.”
Lâm Thu biết hắn nói là làm, đã từng đồng ý với Hoang Xuyên sẽ quan tâm đến hậu nhân của hắn, liền thành một thề ước trói buộc hắn. Lúc trước khi Hoàng Ngân Nguyệt uổng mạng, hắn liền từng bị thề ước phản phệ đến trọng thương, mà lúc thân xác của Tần Vân Hề chết đi, hắn cũng kịp thời giữ lại một sợi nguyên hồn, nhập vào trong kiếm cảnh của vấn tâm kiếp để nhìn lại quá khứ, chân thành ăn năn, cam tâm tình nguyện về với thiên địa.
Đến tận đây, ràng buộc của hai người đã hoàn toàn chặt đứt.
Như vậy, nếu như Tần Vân Hề trong thế giới này bị uổng mạng, người bị thề ước phản phệ chính là……
Sống lưng Lâm Thu dâng lên một cơn lạnh lẽo.
Đỉnh của cuộc chiến, vẫn chưa kết thúc.
……
Thiển Như Ngọc khăng khăng đi theo Ngụy Lương cùng Lâm Thu, cùng nhau tới Tịch Ma Lĩnh.
Lời nàng ấy không nhiều, chỉ đơn giản muốn làm sáng tỏ lập trường của mình.
“Hai vị tôn chủ nuôi ta khôn lớn, trong lòng ta, vĩnh viễn là cha mẹ ruột.”
“Ta xác thật đối với tôn chủ từng nảy sinh tâm tư không nên có, ta cũng không muốn dùng bất luận từ ngữ nào giảo biện cho bản thân.”
“Nhưng, ta và tất cả hài nhi trong thiên hạ đều giống nhau, chuyện trong lòng sợ hãi nhất, không gì hơn là mất đi phụ thân hoặc mẫu thân. So sánh với chuyện này, thì một chút tình cảm vớ vẩn kia thực sự nhỏ bé đến không đáng để, ta tuyệt đối không để nó tùy ý lớn lên, ta sẽ toàn lực bóp chết nó ngay tại chỗ.”
“Ta tin tưởng hai vị tôn chủ tuyệt đối không vì ta mà sinh hiềm khích.”
Lâm Thu yên lặng gật đầu.
Nàng tin Thiển Như Ngọc, bởi vì nàng ấy xác thật đã làm như vậy. Hai Thiển Như Ngọc cách nhau 90 năm, mà trong 90 năm này, chưa từng thấy nàng ấy đi sai một bước nào.
Lâm Thu biết, Thiển Như Ngọc của 90 năm sau, không phải chỉ biết rơi lệ với bóng dáng tương tự Lâm Tú Mộc. Nếu như thấy Mi Song, lòng tưởng nhớ người xưa của nàng ấy cũng sẽ giống vậy.
Chỉ là không biết, người bị cổ mẫu khống chế, còn có thể cứu chữa không ?
Ba người nhanh như điện chớp, chạy tới Tịch ma Lĩnh.
Mấy đại đệ tử của Mộ Dung Xuân lưu lại nơi này theo dõi đã bị Ngô Mộc Thượng Thiên của Lâm Tú Mộc trói lại, chợt vừa nhìn liền giống như một cái cây to giơ ra bảy cành đung đưa.
Thấy Ngụy Lương, mấy đồ tôn gấp đến độ kêu lên ô ô.
Ngụy Lương thả người ra, bảo bọn hắn hồi tông, bế quan tư quá.
Mấy đệ tử này cực kỳ ủy khuất, lại không dám hỏi nhiều, chỉ rầu rĩ trở lại tông môn, lập tức đi đến tư quá lĩnh lãnh phạt.
Nhưng thiên tính của con người chính là thích nhiều chuyện.
Sau khi tới Tư Quá lĩnh, vài người lặng lẽ một châu đầu ghé tai, liền nói ra một chút uất ức trong lòng —— mình rõ ràng không có phạm sai lầm, vì sao phải bị phạt chứ? Còn không phải là vì thấy Kiếm Quân đi cùng hai vị mỹ nhân sao.
Trong đó một người là Thiển Như Ngọc, đoàn người đều nhận ra, một người khác là một nữ tử trẻ trung, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa sắc sảo, thân mật với Kiếm Quân vô cùng……
Cho nên phạt mấy sư huynh đệ này, rõ ràng không phải cấm túc, mà là cấm khẩu!
Kiếm Quân là sợ bọn họ lắm miệng nói ra bí mật của hắn chứ gì.
Những năm gần đây, đối với tác phong hành sự của Tần Vân Hề trong quan hệ nam nữ, trong tông đã sớm có rất nhiều phê bình kín đáo, chỉ là không dám nói ra bên ngoài mà thôi. Lần này, bảy đệ tử dưới tọa của Mộ Dung Xuân cuối cùng cũng tự mình lĩnh giáo một phen, chờ đến Mộ Dung Xuân cùng Cung lâm tiến vào thăm, liền mồm năm miệng mười đem sự tình kể cho hắn.
Mộ Dung Xuân cũng thập phần bất đắc dĩ.
Muốn hỏi hắn cảm thụ như thế nào, ước chừng giống như là hài tử phát hiện cha mình già mà không đứng đắn, ở bên ngoài bao tiểu tam. Làm sao khuyên bảo bây giờ.
Hắn thở dài đi bái kiến ngọn núi chính.
Tần Vân Hề mới vừa cho Liễu Thanh Âm dùng xong dược, để nàng ta nghỉ ngơi.
Nhìn thấy bộ dáng Mộ Dung Xuân muốn nói lại thôi, Tần Vân Hề không khỏi có chút buồn bực, đứng dậy theo hắn đi ra khỏi động phủ, đứng bên trong màn mây mù cạnh núi.
Mộ Dung Xuân do dự một lát, nói: “Sư tôn mấy ngày trước đây, đi ra ngoài…… Là tìm Thiển Như Ngọc đạo hữu xin Tủy Ngọc Hoa để chữa bệnh cho sư muội đúng không?”
Tần Vân Hề nói: “Không sai, hiệu quả trị liệu rất tốt.”
Mộ Dung Xuân thầm nghĩ, quả nhiên.
Hắn tiểu tâm châm chước dùng từ: “Sư tôn tuy là vì sư muội, nhưng, cùng Thiển đạo hữu, hoặc là nữ tu khác, tốt nhất vẫn nên…… giữ khoảng cách thêm một chút.”
Hai người tâm sự nặng nề, đều không lưu ý đến Liễu Thanh Âm đã tỉnh, theo ra ngoài, đứng ở sau cửa động phủ lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Vừa nghe lời này, Liễu Thanh Âm suýt chút bóp nát nắm tay mình.
Giỏi lắm, từ trước nay hắn tuy rằng trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nhiều ít gì còn biết quý trọng thanh danh, tuyệt đối không để người khác có cơ hội tìm được điểm bắt bẻ. Hiện giờ thì tốt rồi, ngay cả Mộ Dung Xuân cũng tới cửa khuyên hắn, những người này ở sau lưng còn không biết đã chỉ trỏ nghị luận mình như thế nào nữa!
‘ không thể phát tác, ngàn vạn lần không thể phát tác……’ Liễu Thanh Âm cắn chặt răng, ‘ đã thấy rõ gương mặt thật của hắn, vậy thì cứ……’
Từng giọt hận ý đọng lại trong mắt, thần sắc của nàng ta dần dần bình tĩnh trở lại.
Mà Tần Vân Hề nghe xong Mộ Dung Xuân nói, sắc mặt nháy mắt âm trầm.
Không cần nghĩ cũng biết, một màn hắn cùng Thiển Như Ngọc gặp mặt kia,nhất định là bị đám đệ tử dưới tọa của Mộ Dung Xuân trông thấy.
Hắn cũng không có làm gì với Thiển Như Ngọc mà! Nhiều nhất chỉ là đứng hơi gần chút, nói chuyện ôn nhu chút, lại thay Liễu Thanh Âm tạ lỗi với nàng ấy chút……
Chỉ có như vậy mà mấy người này cũng đồn đãi vớ vẩn sao!
Tần Vân Hề giận dữ phất tay áo: “Quản đám đệ tử dưới tọa của ngươi cho tốt đi, học cái gì không tốt, học đám ba hoa chợ búa phố phường! Có thời gian rảnh rỗi làm mấy chuyện này, không bằng đóng cửa ăn năn, dốc lòng tu hành!”
Mộ Dung Xuân chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, hít sâu một hơi, nói: “Là đệ tử nhiều chuyện! Đệ tử liền đến Tư Quá Lĩnh cùng bọn họ lãnh phạt!”
Không đợi Tần Vân Hề lấy lại tinh thần, Mộ Dung Xuân đã đùng đùng rời đi.
“Một đám phản nghịch.” Tần Vân Hề mấy ngày nay có thể nói chỗ nào cũng không thuận lợi, thái độ lạnh như băng của Thiển Như Ngọc kia cứ như nhát dao cọ vào tim hắn, vậy mà còn bị người nghị luận sau lưng, thật là vừa oan uổng vừa tức giận.
Vừa quay đầu lại, vừa lúc thấy bóng dáng Liễu Thanh Âm.
Trong lòng Tần Vân Hề rơi lộp bộp, đỉnh đầu muốn bốc khói, vội vàng thuấn di một cái, chuyển qua bên cạnh Liễu Thanh Âm.
“Thanh Âm……”
Liễu Thanh Âm ngoái đầu lại nhìn hắn, lại là một gương mặt tươi cười không hề khúc mắc.
Nếu không phải hốc mắt phiếm màu đỏ, Tần Vân Hề quả thực cho rằng nàng ta chưa nghe thấy gì.
“Thanh Âm, nàng cũng biết mà, Tủy Ngọc hoa trị thương thế của thần hồn vô cùng tốt, ta gặp mặt Thiển Như Ngọc, đều là vì……”
Liễu Thanh Âm yếu ớt mở miệng cắt ngang lời hắn: “Ta biết, không cần giải thích.”
Tần Vân Hề nhất thời chưa phục hồi tinh thần lại: “A?”
Liễu Thanh Âm cười cười: “Chẳng lẽ ta còn không hiểu lòng chàng sao? Chàng vì ta, bôn ba khắp nơi tìm dược, lại hao tâm tổn sức thay ta trị thương, trong lòng ta đều rất rõ ràng. Về sau, những việc này đều không cần giải thích với ta, ta sẽ không bao giờ sẽ giống vô cớ gây rối như trước nữa .”
Trong lòng Tần Vân Hề chấn động không thôi, ngơ ngẩn há mồm: “Thanh Âm……”
Nàng ta, hình như trong một đêm đã trưởng thành, làm hắn vô cùng vui mừng.
Ở một nơi hắn nhìn không thấy, khóe miệng Liễu Thanh Âm lại là hiện lên nụ cười lạnh băng.
Bên kia, Lâm Thu một đường đụng mặt với Lâm Tú Mộc.
Lâm Tú Mộc đang đi lòng vòng hủy mấy kết giới. Mấy cái kết giới huyết sắc này giống như những sinh vật còn sống, cứ dỡ xuống một chỗ, sẽ mau chóng mấp máy chút, thu hút lại huyết khí nồng nặc từ một chỗ khác bổ sung vào lỗ hổng. Lâm Tú Mộc cũng tức tối đến phát điên, căn bản mặc kệ có phải đang làm chuyện vô dụng hay không, chỉ đâm đầu đi hủy.
Lâm Thu gọi Lâm Tú Mộc lại , đem chuyện mình gặp được trong vấn tâm kiếp của Liễu Thanh Âm từ đầu đến cuối kể lại cho Lâm Tú Mộc nghe.
Cổ trùng, cổ mẫu, thế lực bên ngoài, thao túng.
“Lại là như thế.” Thần sắc Lâm Tú Mộc có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu cũng chưa hồi thần lại được.
Rốt cuộc, hắn chậm rãi nâng đôi mắt lên.
Hắn lui hai bước, đoan đoan chính chính hướng Lâm Thu làm lễ, nói: “Đa tạ.”
Thiển Như Ngọc bước nhanh đến phía sau hắn, cũng làm lễ với Lâm Thu.
Trầm ngâm một lúc lâu, Lâm Tú Mộc nói: “Chỉ là có một chút chuyện ta thực sự nghĩ không ra —— Mi Song từ nhỏ vô ưu vô lự, lớn lên cùng với ta, nàng ấy vì sao phải tiếp nhận cái gọi là khế ước của cổ trùng chứ?”
Điểm này, Lâm Thu cũng nghĩ không ra.
Mai Nương thì không cần phải nói, Tế Uyên mà nàng ta yêu bị nhốt vào đại lao, nàng ta hoang mang lo sợ, vì cứu hắn, nàng ta cam nguyện bắt lấy mỗi một cọng rơm cứu mạng, cổ trùng tất nhiên có thể dễ dàng lập khế ước với nàng ta.
Mà nữ xứng Lâm Thu, là đang bị Vương Hàn Đàm thải bổ tra tấn, ở vào tình thế bên dốc sinh tử liền ấn hạ khế ước.
Tình huống của hai người này, có thể nói là không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng mà Mi Song thì sao?
Dựa vào cách nói của Lâm Tú Mộc , Mi Song từ nhỏ cùng hắn lớn lên, là tức phụ mà hắn sớm đã định ra, địa vị ở Bồng Lai cực cao, lại ngày ngày làm bạn