Lâm Thu rót linh khí vào Hư Thật kính, thân giả vẫn tựa vào trong lòng ngực Ngụy Lương, người thật thì thả người nhảy ra, lướt về hướng đáy lốc xoáy.
Giờ phút này linh khí của nàng đã hoàn toàn dung hợp với những vết rạn hư không kia, lúc trốn vào hư không càng có một loại cảm giác kỳ dị như cá gặp nước.
Trong khoảnh khắc, liền đi đến đáy của lốc xoáy đang cấp tốc xoay tròn, Lâm Thu không chút do dự liền ẩn xuống.
Nhìn từ phía trêи, biển máu này cực kỳ ô trọc, tầm nhìn bằng không. Không nghĩ lặn xuống sâu bên dưới, lại phát hiện nó bày ra như một vật thể hổ phách, khi đi qua liền giống như xuyên qua lớp nhựa thông đang chậm rãi đọng lại, hai đặc tính tương phản là vẩn đục cùng trong suốt thực kỳ dị mà dung hợp bên nhau, chậm rãi chảy xuôi quanh thân.
Lốc xoáy cũng không biến mất, cái đuôi như đuôi diều của nó vẫn kéo lê bên dưới, kéo dài đến sâu trong đáy biển mà tầm nhìn không đến được.
Bốn phương tám hướng, vô số tà vật ngưng tụ từ máu đặc bị lốc xoáy xoắn tới, vứt lên trêи mặt biển, ngăn trở bất cứ ai xâm nhập.
Lâm Thu tiếp tục lặn xuống.
Nàng không có tùy tiện phóng thích thần thức, mà lẳng lặng mà dùng mắt xem, dùng lỗ tai nghe.
Ngưng thần nghe, liền phát hiện trong tiếng ồn ào mà tà vật tụ tới ồn ào cất giấu một động tĩnh nặng nề, giống như có thứ gì đang chậm rãi hô hấp, là thanh âm của lốc xoáy phát ra.
Lại lặn xuống thêm một đoạn, bốn phía yên tĩnh lại, tà vật biến mất vô tung, thanh âm cũng theo đó biến mất.
Trong toàn bộ tầm nhìn, chỉ còn lại màu huyết sắc hổ phách vô biên, cùng với một cái đuôi lốc xoáy xoay tròn, nó thoạt nhìn như một sợi dây nhỏ màu trắng, đầu trêи liên kết với con lốc xoáy khổng lồ, đầu dưới lại dò về nơi không biết.
Lâm Thu cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn.
Đây không phải là áp lực nước, mà là áp lực phát ra từ sâu trong nội tâm, sự sợ hãi đối với biển sâu cùng với hư không vô hạn.
Không có con đường phía trước, không có đường về, bên trong vũ trụ phảng phất như chỉ còn lại có chính mình. Hoàn cảnh bất biến cùng với yên tĩnh không tiếng động, làm người không tự chủ được cảm thấy lo âu mờ mịt, nàng cảm thấy hô hấp khó khăn, cầm lòng không đậu mà thầm nghĩ, cô tịch tuyệt đối có lẽ mới chính là hình phạt đáng sợ nhất thế gian.
May mà, trong tầm nhìn thực mau liền xuất hiện một điểm đen.
Đột nhiên liền thấy cường địch trước mặt, Lâm Thu không những không khẩn trương, ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng cẩn thận vòng xa một chút, ở nơi thị lực có thể thấy được, chú ý thử quan sát kỹ.
Quả nhiên là Mi Song.
Nàng ta đang trôi nổi bên trong biển sâu, mái tóc dài như rong biển đang bồng bềnh thăm dò hướng mặt biển, lộ ra một gương mặt minh diễm tiếu lệ, ngũ quan giống như đúc cái thi thể trong vấn tâm kiếp kia.
Lâm Thu phát hiện đối phương trợn tròn mắt, liền cố tình ép thấp tầm mắt, tuyệt đối không đối diện cùng nàng ta —— tuy rằng hai bên đều không phóng thích thần niệm, nhưng Lâm Thu biết bị người nhìn chằm chằm cũng thực dễ dàng khiến cho người ta cảnh giác.
Nàng rất mau liền biết Mi Song đang làm cái gì —— nàng ta đàn thao túng toàn bộ lực lượng của biển máu để khoan xuống.
Đuôi lốc xoáy trông như một sợi mỏng mang kia đang hạ xuống tít dưới đáy biển sâu, tốc độ xoay tròn nhanh đến kéo ra tàn ảnh, đuôi nó giống như một mũi khoan thăm dò, đang ma sát với một chỗ cực kỳ kỳ diệu.
Đứng ở góc độ của Lâm Thu nhìn qua, Mi Song phảng phất như chỉ đang lơ lửng ở trong biển, chung quanh, trêи dưới nàng ta đều là nước biển đỏ đậm như hổ phách, nhưng mà cái đuôi lốc xoáy thật dài đang châm xuống dưới kia lại thật thật tại tại mà dừng trêи một thứ gì đó, cứ ma sát ra từng đợt sóng âm vượt xa khỏi thính giác cực hạn của nhân loại.
Nhìn từ xa, một màn này thật sự là có chút quỷ dị.
Lâm Thu nhịn không được thoáng bơi lại gần một chút.
Thời gian một nén nhang đã qua đi gần nửa, Lâm Thu biết mình cần phải chạy về trêи mặt biển trước khi thân giả tan biến, nếu không nhất định sẽ gặp cảnh giáp công của Mi Song cùng với tà vật ở trong biển.
Nàng cẩn thận lặn xuống gần hơn.
Mi Song cũng không lại ở chỗ kỳ dị kia, mà đang lơ lửng ở vị trí cao hơn nhiều, đang thao túng một sợi lốc xoáy.
Lâm Thu liền trực tiếp lặn xuống nơi đó. Ánh mắt theo đuôi lốc xoáy mỏng manh, dừng lại ở nơi hai bên giao tiếp nhau, phát ra từng trận chấn động, dao động.
Tầm mắt vừa tiếp xúc với phiến không gian kỳ dị kia, Lâm Thu liền nghe được trong đầu mình nổ “Ầm vang” lên một tiếng.
Chỉ một thoáng, đại não trống rỗng ——
Liếc mắt nhìn vào, nàng lại nhìn thấy chính bản thân mình.
Đối diện với khuôn mặt cũng đang khϊế͙p͙ sợ của chính bản thân mình.
Phảng phất như nhìn vào mặt kính, lại rõ ràng hơn so với mặt kính lập thể tầm thường gấp trăm ngàn lần, thật giống như linh hồn xuất khiếu, mặt dán mặt nhìn chính bằng xương bằng thịt.
Trong con ngươi , mỗi một sợi kinh hãi cùng chấn động đều biến thành động tác chậm, rõ ràng xẹt qua ở trước mắt nàng.
Không biết dùng hết bao nhiêu nghị lực, nàng mới khắc chế bản thân không run rẩy hoặc là phát ra thanh âm kỳ quái gì.
Thân thể của nàng cứng đờ, da đầu căng ra đến phát đau, nàng phảng phất như hồn phách ly thể, giống con rối gỗ bị chính mình thao túng giật dây, rời đi xa hơn một trượng.
‘ Mặt kính. ‘ nàng nói cho chính mình.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy bản thân mình trong gương, bất luận kẻ nào cũng sẽ bị sốc, huống chi giờ phút này nàng đang thân ở biển sâu, sau lưng lại có cường địch Mi Song này.
Sau phút giây mất khống chế ngắn ngủi, Lâm Thu nhanh chóng trấn định lại.
Xem từ cái khoảng cách này, chỉ cần tìm đúng góc độ, liền có thể nhìn thấy Mi Song đang lơ lửng trêи cao thông qua mặt kính. Mà nếu là tìm đúng một góc độ khác, liền có thể nhìn thấy bên dưới mặt kính phảng phất như không tồn tại trêи thế gian kia, cất giấu dày đặc những đôi mắt.
Đúng là thứ mà Lâm Thu từng nhìn thấy một ít ở bên dưới Quy Khư rách nát.
Cho nên, chuyện hiện tại Mi Song đang làm, cũng giống y như nàng ta đã làm ở Quy Khư rách nát khi ấy, đều muốn đánh vỡ biên giới, mang địa ngục phóng thích tới nhân gian.
Chẳng qua giờ phút này thiếu đi dấu vết bất diệt, nàng ta chỉ có thể nương theo sức mạnh của cơn lốc biển máu, chậm rãi ma sát.
‘ cần phải ngăn cản nàng ta! ‘ Lâm Thu cắn chặt răng.
Ngụy Lương tạm thời không thể sử dụng sức mạnh băng sương, nếu như để Mi Song làm nổ biên giới, hậu quả thật sự là không dám tưởng tượng!
Nhưng mà, thực lực của nàng cùng Mi Song, thật sự là chênh lệch quá lớn.
Cổ trùng từng nói, cổ mẫu buông xuống, sẽ đem thực lực của ký chủ tăng đến Đại Thừa viên mãn.
Hiện tại cách cuộc chiến mà Mi Song đấu với Trác Tấn xong bỏ trốn lần đó đã qua mấy ngày, giờ phút này Mi Song mặc dù không phải Đại Thừa viên mãn, cũng không kém bao nhiêu.
Mà Lâm Thu, chỉ mới là tu sĩ Hoá Thần bước vào đầu kỳ Đại Thừa, vòng hoa thứ tư của Nghiệp Liên cũng chỉ mới nở ra năm cánh.
Ra tay chính là chịu chết.
Hơn nữa……
Lâm Thu nghĩ đến một chuyện, chỉ cảm thấy da đầu càng rét run.
Mới vừa rồi trong gương chiếu ra thân ảnh của nàng giấu trong hư không, Mi Song …… có thấy nàng hay không?
Trái tim Lâm Thu gắt gao thót lại, nàng không hề cố kỵ, lập tức nâng đôi mắt lên, nhìn về phía Mi Song!
Liền thấy, Mi Song giương một đôi mắt yêu mị đến cực điểm, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào phương vị nàng đang ở, khoé môi càng kéo lên cao cao, cực kỳ tà mỹ.
Lâm Thu không chút do dự, cấp tốc lui về phía sau!
Ngay lập tức khi thân ảnh lướt ra, chỉ thấy chỗ dung thân vừa nãy của nàng nổ lên một đoá hoa máu, nổ thành một chùm pháo hoa sáng lạn trong nước.
“Ố ? Chạy?” Thanh âm của Mi Song truyền ra dưới nước, mang theo tiếng nước kỳ dị, có vẻ càng thêm u ám.
Lâm Thu né qua một kϊƈɦ, trái tim “thình thịch” nhảy loạn không ngừng, nàng quả thực lo lắng nhịp tim đập của mình có thể xuyên qua hư không, đãng ra gợn sóng trong nước.
Đi, hay là không đi?!
Mũi khoan kia càng khoan xuống chọc càng sâu, Lâm Thu có thể xác định, nếu chờ đến khi nàng nổi lên mặt biển, kêu ba người Ngụy Lương, lại cùng nhau một đường vừa chém giết tà vật vừa lặn xuống dưới, Mi Song nhất định đã thành công.
Nếu như để này đám đôi mắt này được phóng thích tới nhân gian…… Lâm Thu phảng phất như đã thấy được cảnh tượng luyện ngục.
Nhưng nếu lưu lại thì thật sự là quá nguy hiểm!
Thời gian một nén nhang đã chỉ còn một phần tư.
Hư Thật kính không thể sử dụng chồng lên nhau, giữa hai lần sử dụng phải cần cách nhau một khoảng thời gian nhất định. Chỉ cần lộ diện một cái, liền sẽ bị Mi Song nhìn thấy.
Trước mắt Mi Song cần thao túng lốc xoáy, lúc này không thể triển khai đòn bí kỹ ở diện tích rộng nào để đập nàng từ trong hư không ra, nhưng nếu như có mục tiêu chính xác, nàng có thể chống chọi được bao lâu trong tay Mi Song ? Ba giây? Năm giây?
Lâm Thu suy nghĩ một lát, thả người trôi lên phương hướng phía trêи.
Theo cái đuôi lốc xoáy kia, nàng thực mau liền lặn xuống một nơi mà Mi Song không thể với tay tới.
Tay nhoáng lên, đầu ngón tay ngưng ra một sợi linh khí ám sắc mỏng. Nàng lại gắn linh khí vào lực hư không, trái tim nhoáng lên, thẳng tắp một đường đập về phía đuôi lốc xoáy!
“Xì ——”
Trong nháy mắt, trong đầu vang lên một tiếng ma sát cực kỳ bén nhọn, lại sau đó, lỗ tai ong ong lên từng trận, hai vết máu theo lỗ tai thấm ra.
Lâm Thu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt bốc lên từng chuỗi từng chuỗi ngôi sao đen.
Nàng vội vàng thu hồi linh khí, điều tức một lát, ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy dưới cái đuôi lốc xoáy to như ngón tay út xuất hiện một vết rách cực kỳ nhỏ.
Không được!
Nhưng mà, chỉ là ở chỗ này không được.
Đến sâu hơn một chút.
Càng về phía dưới đuôi lốc xoáy càng mỏng, nàng dùng hết toàn lực, có thể cắt đứt được nó.
Nhưng mà nếu lại lặn sâu xuống, sẽ rơi vào phạm vi công kϊƈɦ của Mi Song, sau khi toàn lực chặt đứt lốc xoáy, nhất định sẽ phải hứng một kϊƈɦ của Mi Song!
Không được! Cần phải đi rồi! Hiện tại, lập tức.
Lâm Thu hoảng hốt một chút, trước mắt thật kỳ dị hiện lên một hình ảnh.
Cách Tịch Ma Lĩnh cách đó không xa, có một thị trấn nhỏ của nhân gian. Mới vừa rồi khi đi ngang qua, Lâm Thu từng liếc mắt xem qua một cái, nhìn thấy dưới cây hoè to trước trấn, một ông lão đang ngồi cái lấy quạt hương bồ phe phẩy, đang rung đùi đắc ý kể chuyện xưa cho đám trẻ con. Mấy đứa nhóc con ai cũng nâng má, nghe hết sức say sưa.
Nếu như không thể ngăn cản Mi Song, nơi đó sẽ là nơi đầu tiên gặp nạn.
Một chốc kia, mỗi gương mặt những đứa bé đều phất như hiện ra ngay trước mắt, Lâm Thu thậm chí có thể nhớ lại khoá trường mệnh mà bọn nhóc mang trêи cổ là hình dạng gì.
Lâm Thu nhắm mắt thật mạng, trong lòng hung hăng mắng chữ thô tục.
Có một số việc nếu thấy lại không làm, nó sẽ theo ta suốt đời.
Cái tâm địa thánh mẫu hố chết người này……
Nàng một mặt phỉ nhổ mình, một mặt nghĩa vô phản cố quay về hướng sâu trong đáy biển.
‘ ta sẽ không chết. ‘ Lâm Thu nói với chính mình, ‘ ta có biện pháp. Nhất định sẽ tồn tại, trở lại bên cạnh Ngụy Lương. ‘
Suy nghĩ như vậy, nàng cấp tốc lặn xuống, ẩn mình xuống nơi cách Mi Song không đủ trăm trượng.
Đối với cao thủ Đại Thừa mà nói, cái khoảng cách này, duỗi tay ra là có thể đến.
Lâm Thu lẳng lặng chờ đợi thời gian một nén nhang kết thúc.
Chỉ có chờ đến khi thân giả tan biến, mới có thể sử dụng Hư Thật Kính lần thứ hai.
Mi Song vẫn không dự đoán được Lâm Thu cư nhiên dám trở về, nhưng nàng ta đã có dự cảm không lành, biết không bao lâu sẽ có người xuống phá hư đại sự nàng ta đang tiến hành.
Nàng ta cử động hai tay, làm cho con lốc xoáy kia quay vòng càng thêm kịch liệt.
Mà Lâm Thu, đã chuẩn bị toàn lực.
Trong nháy mắt khó khăn lắm mới từ trong hư không hiện hình, chỉ thấy trêи tay nàng cầm một vật thể hình thoi phát ra ánh sáng lạnh thấu xương, từ trong hư không cắt ngang qua, không gian bị tua thành sợi nhỏ, dưới nơi thâm trầm nhất biển máu, quỷ dị vang lên tiếng động sụp xuống cùng dâng lên.
Đôi tay Lâm Thu ấn vật thể hình thoi kia vào đuôi lốc xoáy, khuynh tẫn toàn lực, ầm ầm đụng vào đuôi lốc xoáy lúc này chỉ còn mỏng như một sợi tóc kia. Lực phản chấn bỗng nhiên đánh úp lại, Lâm Thu cảm giác mình như đụng phải một ngọn núi đang cấp tốc chạy.
Nàng càng nghiến răng, đẩy cả sức lực trêи ngực vào!
“Tư anh ——”
Đuôi lốc xoáy, bị chặt đứt.
Không đợi Mi Song ra tay, Lâm Thu liền miệng phun máu tươi, thân thể giống như diều đứt dây rơi xuống đáy vực sâu vô biên phía sau.
Mi Song trố mắt một cái, ngơ ngẩn nhìn đuôi lốc xoáy như cọng tóc trước mặt xoay tròn tiêu tán.
Toản bộ đều ngưng lại.
Cả biển máu đều lung lay một chút, theo sau, “mặt kính” biến mất không thấy.
Con ngươi Mi Song co chặt, thân thể đột ngột biến mất ở chỗ cũ.
Khi hiện thân lại, một bàn tay nổi lên gân xanh đã bóp chặt lấy cổ Lâm Thu.
Thần sắc Lâm Thu có chút hoảng hốt, làm như sau khi va chạm với đuôi lốc xoáy kia liền bị thương nặng, nàng nhẹ nhàng giãy giụa, giống như một con cá đang hấp hối.
“Tiện nhân tìm chết! Dám phá hỏng đại sự của ta!” Xương ngón tay của Mi Song bóp chặt, nghe được trong tay truyền đến tiếng xương cổ răng rắc sắp đứt gãy.
Ngay khi sắp bóp chết Lâm Thu, thấy đôi môi tím ngắt của nàng nhẹ nhàng vừa động.
“Giải Liên Độ.”
Bàn tay đang bóp chặt trêи cổ Lâm Tu bỗng nhiên bụp một cái, nắm lại thành quyền, Mi Song nhìn nữ nhân gần chết dưới bàn tay mình đã hóa thành vô số hoa sen nhỏ, nhanh chóng phiêu tán chạy trốn về bốn phương tám hướng.
“Còn muốn chạy?!”
Nàng ta tức giận đến phát cười, cũng không hề phát hiện một đóa sen nhỏ màu đen đang xen vào giữa hư thật lặng lẽ từ trêи cổ tay áo nàng ta, lọt vào trong áo bào của nàng ta.
Nàng ta