Nhiệm vụ phụ? Nhiệm vụ phụ là cái gì? Lăng Tử Tịch vẻ mặt mờ mịt.
Có Nhiệm vụ chính có? Hiện tại lại có nhiệm vụ phụ.
Còn có, điểm tích phân là cái gì?
“Điểm tích phân là thứ rất quan trọng, có thể dùng để rút thăm trúng thưởng, cũng có thể dùng để mua đồ ngươi cần ở cửa hàng của hệ thống.” Hệ thống giống như có thể nghe thấy tiếng lòng Lăng Tử Tịch nói.
“50 điểm tích phân có thể dùng để làm gì?” Lăng Tử Tịch ở trong lòng yên lặng hỏi.
“Có thể rút thăm trúng thưởng 5 món đồ.”
Cứu người này có thể nhận được 50 tích phân,xem ra người này, là một nhân vật rất quan trọng a.
Nói thật ra, nếu không phải hệ thống thông báo nhiệm vụ, Lăng Tử Tịch lại muốn đem người này giao cho Bạch gia, không muốn nhảy vào vũng nước đục này.
Rốt cuộc, ai biết người này là tốt hay xấu, có địa vị gì?
Lăng Tử Tịch thập phần rõ ràng tình cảnh cùng năng lực hiện tại của chính mình, hắn chỉ muốn chăm sóc tốt cho ba hài tử trước, sau đó rời khỏi Bạch gia, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng nếu hệ thống thông báo nhiệm vụ như vậy, chứng minh rằng người này chỗ hữu dụng.
Hơn nữa…… Thấy chết mà không cứu, Lăng Tử Tịch làm người hiện đại, thật đúng là làm không được.
Vì thế, Lăng Tử Tịch cùng Bạch Tiểu Ly từng bước từng bước hướng tới chỗ thân ảnh vàng nhạt ngã trên mặt đất.
Bước đến gần, Lăng Tử Tịch mới giật mình,khác hẳn với khí chấy phong hoa của thiếu niên này.
Tuy rằng hắn trên trán có thương tích, máu còn dính ở trên khuôn mặt, nhưng cũng không ngăn cản được nét tuyệt diễm của thiếu niên một chút nòa, hắn có khí chất hoạt bát, linh động khác so với người khác, đó là một loại làm càn, trương dương thiếu niên khinh cuồng.
Giống như khe núi hoàng oanh, uyển chuyển trong rừng, ngươi nhìn không thấy được thân ảnh của hắn, lại có thể nghe được âm thanh nhẹ nhàng của hắn ở bên tai ngươi.
Lăng Tử Tịch đi đến trước mặt thiếu niên,Lăng Tử Tịch ngồi xổm xuống, đem thiếu niên đỡ lên trên vai mình.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn Lăng Tử Tịch, hơi hơi hé miệng, lời nói còn chưa nói ra, liền gục ở trên vai Lăng Tử Tịch.
Cùng lúc đó, Vu Khư Tông, Phương Hành Điện băng thất.
Một nam nhân hồng bạch y ở trên băng đài mở mắt.
Chỉ thấy tóc đen, dài, tán loạn ở sau lưng hắn, dùng nước ở đáy hồ ngàn năm cọ rửa hắc ngọc chế thành một cây châm búi lên, một đôi mày kiếm giống như trong tranh vẽ một bút thủy mặc đan thanh.
Cặp mắt kia như hồ nước thâm thúy, ngẫu nhiên chợt lóe qua mũi nhọn giống như ánh trăng chiếu trên mặt nước, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhấp, ngũ quan khắc sâu, làm cô nương thấy nhịn không được đình trệ, thiếu niên thấy nhịn không được sùng bái, ngay cả những lão gia hỏa bế quan ngàn năm, thấy hắn cũng muốn tán thưởng một tiếng hậu bối tuổi trẻ khí độ vô hai, tiền đồ vô lượng.
Người nam nhân này đúng là Vu Khư Tông chưởng môn sư huynh Bạch Mặc Hành.
“Chủ nhân, làm sao vậy?” Tiên đồng Đương Quy ở một bên đứng lên, hướng Bạch Mặc Hành hỏi.
Bạch Mặc Hành đôi mắt sâu thẳm, không biết suy nghĩ cái gì.
Phân thân của hắn ngã vào đất trồng rau của Bạch gia, nhắm mắt lại nhìn phía trước, bộ dáng Lăng Tử Tịch ôn nhu cong lưng đem phân thân của hắn nâng dậy ở trong đầu Bạch Mặc Hành không thể biến mất được.
“Chủ nhân……” Bạch Mặc Hành lúc này đang ở thời điểm chuẩn bị tiến vào Hóa Tuyền cảnh, Đương Quy lo lắng hắn tu luyện sẽ xuất hiện vấn đề.
“Không có việc gì.” Bạch Mặc Hành nhàn nhạt nói.
Lúc này, ngoài cửa có chủ phong tiên đồng tới truyền lời: “Xin hỏi Mặc Hành sư huynh đang tu luyện ở bên trong, có nhàn rỗi hay khônh?”
Đương Quy đứng lên, đi ra bên ngoài tới chỗ tiên đồng kia nói chuyện: “Chủ nhân nhà ta đúng lúc vừa tỉnh lại.”
“Kia thật tốt quá.” Tiên đồng nói, “Chưởng môn cùng Đà trưởng lão mời Mặc Hành sư huynh đến Vu Khư điện một chút.”
“Ta sẽ truyền đạt cho chủ nhân.” Đương Quy hướng tiên đồng chắp tay.
“Vậy, ta đi đây.” Tiên đồng kia nói.
Đương Quy làm cái tư thế thỉnh, tiếp theo liền về tới băng thất.
“Chủ nhân……” Đương Quy lời nói còn chưa nói xong, Bạch Mặc Hành đã phẩy nhẹ ống tay áo, ngự kiếm hướng chủ phong mà đi.
Đương Quy nhìn bóng dáng chủ nhân, lộ ra tôn sùng biểu tình, chủ nhân nhà mình, tu luyện tam lần ngự kiếm, mười lần luyện thành công pháp chi nhất Tam Thanh Công khó nhất, có được phân thân, hai mươi năm đã tiến vào đệ tứ trọng cảnh giới, có thể nói ở trong số những người trẻ tuổi không người nào có thể tu luyện nhanh như vậy!
Chủ phong Vu Khư điện.
Vu Khư điện phi thường rộng lớn,dài đến trăm mét, cao tới mấy chục mét, hai bên sườn có tiên đồng đứng thẳng, thập phần trang nghiêm.
Đám người Chưởng môn cùng Đà trưởng lão đứng ở giữa điện nghị sự, chỉ thấy chưởng môn Ngưng Huy đạo nhân tiên phong đạo cốt, đàm tiếu tản ra uy áp cường đại, áp chế các tiên đồng môn đại khí cũng không dám ra.
Hai người nhìn Bạch Mặc Hành đi vào, lộ ra ánh mắt vừa lòng: “Mặc Hành, ngươi mang mấy đệ tử đi Tú Kính Trấn trừ yêu, tiến triển như thế nào a?”
Bạch Mặc Hành dừng một chút, nói: “Đã diệt trừ một con Mi Yêu, bất quá……”
“Bất quá……?” Không đợi Bạch Mặc Hành nói xong, chưởng môn cùng Đà trưởng lão ánh mắt liền nghiêm trọng lên.
Bạch Mặc Hành chính là đại đệ tử của Vu Khư Tông bọn họ, bọn họ coi trọng đệ tử, cho dù là phân thân của hắn, bọn họ đều thập phần quan tâm.
“Bất quá, phân thân cũng bị trọng thương.” Bạch Mặc Hành nhàn nhạt nói.
“Kia……” Đà trưởng lão thần sắc nghiêm trọng.
“Sư phụ,sư thúc yên tâm.” Bạch Mặc Hành thanh âm gợn sóng bất kinh, “Hắn đã có người cứu.”
“Là ai?” Chưởng môn cùng Đà trưởng lão đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Mặc Hành trầm mặc một chút, nói: “Người Bạch gia.”
Không biết sao, trong đầu Bạch Mặc Hành lại hiện ra hình ảnh phân thân té xỉu trước thân ảnh ôn nhu của Lăng Tử Tịch.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi a.” Chưởng môn cùng Đà trưởng lão lộ ra biểu tình yên tâm, người Bạch gia là người trong nhà Bạch Mặc Hành, nhiệm vụ lần này Bạch gia cũng là điểm dừng chân của bọn họ, phân thân của Bạch Mặc Hành hẳn là sẽ không có việc gì.
“Mặc Hành a, ngươi tiến vào Hóa Tuyền cảnh thế nào……”
“Đã tiến gần đến Hóa Tuyền cảnh.”
“Có chỗ nào không hiểu, có thể cùng hai lão nhân chúng ta nói……”
“……”
Đất trồng rau Bạch gia.
Bạch Tiểu Ly ở một bên thập phần không tán thành nhìn động tác của Lăng Tử Tịch, nhưng vẫn là đi tới, giúp Lăng Tử Tịch nâng người.
“Ngươi có thai, chú ý một chút.” Bạch Tiểu Ly một bên nâng thiếu niên áo vàng một bên nói.
“Đã biết đã biết.” Lăng Tử Tịch có lệ nói, lại nói tiếp, chính mình thật đúng là không có cảm giác mang thai.
Thiếu niên lớn lên nhỏ, thể trọng lại không nhỏ một chút nào, Lăng Tử Tịch cùng Bạch Tiểu Ly hai người đều cố hết sức nâng hắn.
Lúc này, lão nhị Bạch Tiểu Tri bị thương lại gần: “Cha, ca ca, ta giúp các ngươi!”
“Tiểu Tri, ngươi bị thương, ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, nghe lời.” Lăng Tử Tịch dặn dò nói.
“Cha, không có việc gì!” Bạch Tiểu Tri đi đến chỗ Bạch Tiểu Ly hỗ trợ, Bạch Tiểu Tri mới năm tuổi, nhưng hắn lại gần, Lăng Tử Tịch liền cảm giác áp lực giảm bớt hơn phân nửa.
Đúng vậy, trong nguyên tác, lão nhị Bạch Tiểu Tri tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng là có lực lớn!
Bất quá Lăng Tử Tịch không nghĩ tới, Bạch Tiểu Tri sức lực lại lớn như vậy.
Trong nhà