Edit: Aniie
*******************************
A a a, thật là đáng yêu!
Lăng Tử Tịch nhìn bộ dáng đáng yêu của Bạch Tiểu Tư, trong lòng mềm thành một mảnh.
Chỉ thấy đằng sau mông tiểu hài tử có một cái đuôi nhỏ, trắng trắng, nộn nộn, chóp đuôi có một chút phấn hồng, giống với cái đuôi của Lăng Tử Tịch như đúc, quả thực chính là phiền mini thu nhỏ lại.
Đuôi Bạch Tiểu Tư cuốn ở trên cánh tay Bạch Tiểu Ly, hướng tới Lăng Tử Tịch vung vung.
Nhìn Bạch Tiểu Tư mắt ướt.
Mắt to nhìn chính mình, một tiếng một tiếng kêu mình cha, tâm Lăng Tử Tịch quả thực muốn manh hóa.
Bất quá, Lăng Tử Tịch lập tức lại đau lòng.
Sở dĩ Bạch Tiểu Tư khóc nhè, chính là bởi vì đói bụng.
Lúc mình chưa xuyên qua, Nguyên chủ rất là suy sụp, hiện tại đất trồng rau duy nhất cũng bị đạp hư, trong nhà cũng không có thức ăn.
Lăng Tử Tịch đem Bạch Tiểu Tư ôm vào lòng, Bạch Tiểu Tư liền ngoan ngoãn ở trong ngực Lăng Tử Tịch, cái đuôi nhỏ cuốn ở trên cánh tay Lăng Tử Tịch.
Cái đuôi mềm mại làm Lăng Tử Tịch điên cuồng gào thét ở trong lòng, quá đáng yêu!
Tiếp theo Lăng Tử Tịch theo bản năng nhìn thoáng qua thiếu niên áo vàng đang hôn mê, nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của thiếu niên áo vàng, còn chưa có tỉnh, thở phào nhẹ nhõm.
Không có tỉnh liền tốt, đuôi của Bạch Tiểu Tư không thể để kẻ nào nhìn thấy, đây chính là không chấp nhận được giới yêu tu, cho dù thiếu niên áo vàng nhìn vô hại, Lăng Tử Tịch cũng không muốn để hắn phát hiện.
“Cha, Tư Nhi đói……” Bạch Tiểu Tư người nhỏ ở trong lòng Lăng Tử Tịch cọ, âm thanh nhỏ cũng mềm mềm mại mại, mang theo một chút ý làm nũng.
Lăng Tử Tịch sờ sờ vai Bạch Tiểu Tư, ôm hắn bước hướng vào trong viện: “Cha tìm đồ ăn cho ngươi.”
Bạch Tiểu Ly đi theo sau Lăng Tử Tịch, vẻ mặt không tin, đất trồng rau duy nhất trong đều bị huỷ hoại, Lăng Tử Tịch còn có thể tìm được cái gì?
Nhưng thật ra trong phòng bếp còn có một chút bột mì, có thể làm chút cháo miễn cưỡng no bụng.
Lăng Tử Tịch ở trong sân nhìn một vòng, đôi mắt liền sáng, chỉ thấy bốn phía đất trồng rau đều là đất mềm, vậy mà có một chút rau hẹ.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Lăng Tử Tịch đã biết, trên địa cầu cổ, ở trong thế giới vẫn chưa bị khai phá còn rất nhiều đồ vật có thể ăn, ở chỗ này, rau hẹ bị cho là cỏ dại.
Lăng Tử Tịch bế Bạch Tiểu Tư ngồi trên ghế tre trong viện, còn mình thì cầm lưỡi hái ở một bên tới chỗ đất trồng rau, hưng phấn ngồi xổm xuống chuẩn bị cắt rau hẹ.
“Ngươi bị đói đến điên rồi?” Bạch Tiểu Ly đi đến bên người hắn ngăn cản lại nói, “Đến cỏ dại cũng ăn?”
“Ngươi không hiểu.” Lăng Tử Tịch bên cắt bên nói, “Ta làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
Bạch Tiểu Ly liếc xéo Lăng Tử Tịch, chẳng lẽ, loại cỏ dại này thật sự có thể ăn?
Bất quá cũng đúng, trong nhà đã không còn đồ ăn khác, cũng chỉ có thể ăn cái này để chống đói.
Vì thế Bạch Tiểu Ly ngồi xổm xuống, tiếp nhận lưỡi hái từ trong tay Lăng Tử Tịch, cùng cắt rau hẹ.
Lăng Tử Tịch trong lòng dần dần nổi lên một trận ấm áp, Bạch Tiểu Ly đứa nhỏ này, ngoài miệng nói khinh bỉ mình, trên thực tế, vẫn là để ýmình!
Mạnh miệng,mềm lòng, đây là ngạo kiều trong truyền thuyết đi?
Bạch Tiểu Ly đem rau hẹ cắt xong, cắt được khá nhiều, Lăng Tử Tịch nhìn nhìn, ân, đủ người một nhà bọn họ ăn.
Vì thế Lăng Tử Tịch bắt đầu hái rau, Bạch Tiểu Ly thông minh, nhìn động tác của Lăng Tử Tịch liền biết hái như thế nào.
Bạch Tiểu Tư ở một bên trên ghế tre, mơ hồ ôm cái đuôi xem cha cùng ca ca cắt rau hẹ.
Lăng Tử Tịch nói khẽ với Bạch Tiểu Tư: “Tư Nhi, đem cái đuôi thu hồi.”
“Ngô……” Bạch Tiểu Tư hừ hừ, cái đuôi ở không trung tiếp tục vẫy vẫy, hướng Lăng Tử Tịch vẫy lợi hại hơn, đuôi nhỏ có một chút màu hống phấn giống viên kẹo ngày hè ngọt ngào, hơi có chút ý làm nũng.
Lăng Tử Tịch bị manh, tâm can run, nhìn nhìn đại môn đóng chặt, không ai có thể thấy được tình huống trong viện, vì thế cũng không hề quản.
Cắt xong rau hẹ, Lăng Tử Tịch đem rau hẹ vào phòng bếp, tìm được dầu muối trong phòng bếp, trong phòng bếp cũng chỉ có những gia vị như thế này, cũng may bánh bao rau hẹ⁽¹⁾ không cần quá nhiều gia vị, ăn cũng rất ngon!
Lăng Tử Tịch lại cảm thán lần nữa, rau hẹ thật là đồ tốt a! Bánh bao thần nhân!
Lăng Tử Tịch một bên xắt rau, một bên hỏi Bạch Tiểu Ly: “Tiểu Ly, ở có ở đó không? Ta làm bánh bao rau hẹ cho các ngươi.”
Bạch Tiểu Ly liếc mắt ngó Lăng Tử Tịch một cái, tựa hồ muốn nói “Ngươi được chưa”.
Bất quá Bạch Tiểu Ly miệng chê nhưng thân thể lại thành thật tìm được bột mì và bắt đầu nhồi bột.
Bạch Tiểu Tri vốn dĩ ở trong phòng dưỡng thương, ngửi được mùi hương nhân rau hẹ Lăng Tử Tịch đang quấy rau liền nuốt nước miếng mà tìm tới, nhìn một chậu lớn nhân rau hẹ hỏi: “Cha, đây là cái gì?”
Có hương thơm, còn có cay, tóm lại, hương vị có chỗ kỳ quái.
“Cái này nha.” Lăng Tử Tịch sờ sờ đầu lão nhị, “Ngươi một lát liền biết.”
“Ăn ngon sao?” Bạch Tiểu Tri mê mang nói.
Này không phải là cỏ dại hay sao?
Cha đã cùng đường đến mức dùng cỏ dại nấu cơm cho bọn họ, đều do hắn không có coi kĩ đất trồng rau, mới bi thảm như vậy, ô ô ô……
Lăng Tử Tịch vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Tri: “Ngoan, chờ chốc lát liền được ăn bánh bao.”
“Cha, ca ca, ta tới giúp các ngươi!” Bạch Tiểu Tri ngồi ở cái bàn bên cạnh, Bạch Tiểu Ly đã đem vỏ bánh bao da cán tốt, Bạch Tiểu Tri tuy rằng có chỗ si ngốc, nhưng nặn bánh bao vẫn là còn tốt, tuy rằng nặn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng là chuyện tốt.
Lăng Tử Tịch trong lòng một trận uất ức, trong nhà tuy rằng khó khăn, nhưng ba hài tử này đều rất tri kỷ, nguyên chủ cũng từng muốn tận lực nuôi lớn bọn họ, nề hà vẫn là bị Bạch Mặc Hành lạnh nhạt cùng một người nuôi dưỡng hài tử trong gian nan, ruột gan đứt từng khúc, không có một lòng một dạ hảo hảo sinh hoạt.
Nặn bánh bao tốt, bắt đầu cho lên nồi hấp.
Bạch Tiểu Tri nhìn nồi,đôi mắt lóng lánh sáng rọi chờ mong, Bạch Tiểu Ly hừ lạnh một tiếng, làm bánh bao cỏ dại mà thôi, có gì đáng để chờ mong như vậy sao?
Hấp chín bánh bao cần có thời gian mười lăm phút, chờ đến nhàm chán, Lăng Tử Tịch liền vào trong viện chơi.
Ngồi ở trên ghế tre, Lăng Tử Tịch đem Bạch Tiểu Tư ba tuổi ôm vào trong ngực, ân, mềm mại, có mùi sữa, cái đuôi cũng mềm mại, nhi tử chơi thật tốt.
Bạch Tiểu Tư bị cha ôm, liền bắt đầu dùng hết sức lực uống sữa của mình làm nũng.
“Cha!” Bạch Tiểu Tư cái đuôi chủ động