Ngươi có thể tưởng tượng hình ảnh một tiểu hài tử, cái đuôi nhỏ màu trắng phấn nộn đang phe phẩy, trên đầu xuất hiện hai cái tai hồ ly nhỏ màu trắng đáng yêu.
Lăng Tử Tịch nguyên bản cho rằng loại hình ảnh này chỉ có thể thấy ở trên thế giới địa cầu giả tưởng, không nghĩ tới, xuyên qua một khoảng thời gian, vậy mà mình thật sự có thể được nhìn thấy!
Trên tai Bạch Tiểu Tư có một lớp lông tơ mao ngắn ngủi, lại mềm lại manh, Lăng Tử Tịch nhịn không được dùng tay chọc chọc, lỗ tai Bạch Tiểu Tư liền giật mình theo.
Lăng Tử Tịch đem đầu nhỏ Bạch Tiểu Tư ôm vào trong ngực xoa xoa, xúc cảm từ lỗ tai tiểu hồ ly thật sự là thật tốt quá!
Bạch Tiểu Tư bị Lăng Tử Tịch xoa tóc cùng lỗ tai, thoải mái đến híp đôi mắt.
Hắc hắc, hắn rốt cuộc đem sự chú ý của cha kéo về rồi!
Lăng Tử Tịch ôm Bạch Tiểu Tư xoa nhẹ một hồi lâu, tiếp theo, hôn hôn lỗ tai nhỏ của Bạch Tiểu Tư, làm như hôn ngủ ngon: “Ngủ đi, không còn sớm.”
Bị cha hôn một cái, lỗ tai Bạch Tiểu Tư run run, vành tai hơi hơi đỏ.
“Ân, cha!”
Lăng Tử Tịch đem Bạch Tiểu Tư tới giường, bản thân cũng nằm lên.
Bạch Tiểu Tư nằm hình chữ X ở trên giường, phóng thích thiên tính, hoàn toàn biến thành một con tiểu hồ ly, lộ ra cái bụng trắng tuyết ngủ say.
Lăng Tử Tịch cảm nhận được,mắt nhìn nhìn bộ dáng hồ ly của Bạch Tiểu Tư, bản thân hắn đã bị manh đến chết lặng.
Thật sự quá đáng yêu!
Nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng mềm mại toàn lông của Bạch Tiểu Tư, vốn dĩ Lăng Tử Tịch muốn đem một chút suy nghĩ hỗn loạn xem xét lại, kết quả, hôm nay thật sự là một ngày quá mệt mỏi, cái bụng mềm mại của Bạch Tiểu Tư lại khiến người thả lỏng, thật mau ôm nhi tử tiến vào mộng đẹp.
Trong bóng đêm, màu bạc của trăng non ở trên bầu trời chiếu xuống thanh huy, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà.
Lăng Tử Tịch thống khổ chìm đắm trong một cảnh tượng ở trong mơ.
Ở trong mộng, Lăng Tử Tịch mơ thấy cảnh tượng nguyên chủ sa đọa hóa yêu như ở trong sách miêu tả.
Lăng Tử Tịch nhìn thấy mình biến thành bộ dáng tóc bạc có hơi hơi hồng, người mặc liệt hỏa hồng y, giữa trán có ba đạo ấn ký màu đỏ, như nhảy lên ngọn lửa, lại như cánh hoa thưa thớt.
Một cái ấn ký kim sắc điểm xuyết ở ngay giữa trán mình, hiện lên chi khí yêu mị cùng đẹp đẽ quý giá.
Bản thân mình ở trước mắt bao người rơi vào yêu đạo, mà Bạch Mặc Hành, một kiếm đâm xuyên qua thân thể của mình, trên thân kiếm tựa hồ có khí hàn băng ngưng kết ở ngay bụng chính mình, mãi cho đến trong ngực, ở trong lòng mình vượt qua cảm giác khổ sở,đau đớn khi bị kiếm đâm thủng, vô biên vô hạn, không có cuối.
“Mặc Hành……” Lăng Tử Tịch nghe thấy bản thân mình nhẹ nhàng há mồm.
Ta vì ngươi sinh hạ nhiều con nối dõi như vậy,vì cái gì ngươi vẫn là lạnh lùng như thế?
Vì cái gì, không thể cho ta một cái liếc mắt, không thể tốt với ta một chút……
Lăng Tử Tịch ở trong mộng cảnh nhìn về phía đối diện Bạch Mặc Hành, Bạch Mặc Hành mặc áo ở trong gió tuyết tung bay, một khuôn mặt anh tuấn lại lãnh khốc, tuyết trong không trung xẹt qua mắt đen hắn như u đàm thâm thúy, tựa hồ không có gì có thể lọt vào trong lòng hắn.
Nhưng, ở giờ khắc chính mình kêu tên hắn, Lăng Tử Tịch tựa hồ cảm giác được ánh mắt Bạch Mặc Hành buông lỏng chớp mắt một cái, giống như hàn băng vạn năm lộ ra một đạo cái khe, lại như khói mù vạn dặm nùng vân bị một ánh mặt trời xuyên thấu……
Không vì bất luận chuyện gì mà rung động, nam thần trong lòng mọi người, bất xuất thế thiên tài Bạch Mặc Hành, cũng lộ ra ánh mắt nhuy vậy sao……
Có thể làm hắn nhìn với con mắt khác, không phải chỉ có được hào quang cường đại của vai chính Nhiễm Dung Triệt sao?
Mình nhất định là nhìn lầm rồi.
Lăng Tử Tịch thở hổn hển tỉnh lại, mồ hôi đầy đầu.
Lăng Tử Tịch cảm thấy não mình phi thường hỗn loạn, qua một hồi lâu, hô hấp mới dần bình tĩnh trở lại, suy nghĩ chậm rãi bình phục.
Mình vừa rồi mơ thấy, chính là cốt truyện nguyên chủ sa đọa thành yêu, hơn nữa, mình nhìn đến chỗ này liền không thể nhìn thêm chút nữa.
Nguyên chủ ở trong tiểu thuyết đầu tiên là suy sút, sau đó dần dần trở nên phóng túng, cũng không hề có áp lực của yêu tính trời cho, cuối cùng đọa yêu.
Bạch Mặc Hành làm chính đạo mẫu mực tự nhiên là muốn trừ yêu.
Ha hả, hảo một cái chính đạo thiên kiêu cao lãnh ngạo diễm a!
Lăng Tử Tịch tức giận đồng thời cũng không khỏi một run run, mình cũng không muốn bị Bạch Mặc Hành giết…… Chạy, nhất định phải chạy!
“Khụ…… Kỳ thật Bạch Mặc Hành cũng không phải không đúng tí nào như vậy.” Hệ thống nhìn Lăng Tử Tịch khí cực, đột nhiên nói, “Hắn kỳ thật đã làm một chuyện……”
“Chuyện gì?” Lăng Tử Tịch mắt trợn trắng, “Ngươi có thể nói cho ta?”
“…… Không thể.” Hệ thống lão thần khắp nơi nói, “Đây là cơ mậy cấp bậc tối cao, ngươi hiện tại còn không đến.”
“Ha hả, vậy đừng nói lời vô nghĩa.” Mặc kệ thế nào, Bạch Mặc Hành không quan tâm hài tử là sự thật, hắn đã làm cái gì bản thân mình không quan tâm cũng không có hứng thú.
Lăng Tử Tịch không có để ý hệ thống nói, bắt đầu suy nghĩ đến đoạn sau của cốt truyện, đoạn tuy rằng không thấy nhiều, nhưng Lăng Tử Tịch loáng thoáng nhớ rõ có người ở khu bình luận Kịch Thấu, ba hài tử của Lăng Tử Tịch bị Nhiễm Dung Triệt nhận nuôi, đương nhiên thành hài tử của vai chính, hệ liệt thư nam chủ.
Mà ở trong hệ liệt thư, Lăng Tử Tịch trong miệng Nhiễm Dung Triệt liền thành người cha ruột đáng ghét, cha ruột mang đến cho vai chính thống khổ, cha ruột không dưỡng không giáo.
Lăng Tử Tịch nghiêng đầu, nhìn đến Bạch Tiểu Tư ở bên cạnh mình ngủ ngon, nhẹ nhàng đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng ngực.
Bạch Tiểu Tư trong lúc ngủ mơ cảm giác được hơi thở cha, vươn cái chân tiểu hồ cầu, ấn vào ngực Lăng Tử Tịch, trong miệng còn khẽ kêu một tiếng, hô hấp đan xen có chút hứng thú.
Bạch Tiểu Tư mềm ấm làm tăm Lăng Tử Tịch chậm rãi nóng lên.
Tuy rằng là xuyên tới đây, nhưng cảm xúc của nguyên chủ cũng ở ảnh hưởng chính mình.
Hơn nữa, ba hài tử đều đáng yêu như vậy……
Ánh mắt Lăng Tử Tịch dần dần trở nên kiên định, mình nhất định phải cùng Bạch Mặc Hành hòa li, rời khỏi Bạch gia!
Hơn nữa, nhất định phải hảo hảo đem bọn nhỏ đáng yêu nuôi lớn, không thể để sự việc ở trong nguyên tác phát sinh!
Mình không thể đọa yêu, Nhiễm Dung Triệt, cũng không thể cướp đi bọn nhỏ!
Nghĩ đến đây, Lăng Tử Tịch trở nên dị thường bình tĩnh, nghĩ đến 50điểm tích phân nhận được từ hệ thống, Lăng Tử Tịch quyết định trước xem xét hệ thống một chút.
Nếu tồn tại hệ thống, nhất định nó có chỗ đạo lý.
Quả nhiên, Lăng Tử Tịch phát hiện hệ thống sớm đã thông báo nhiệm vụ chính, chỉ là mình khi đó đang cùng Hạ Hầu Song khắc khẩu, không có chú ý tới.
Chỉ thấy trong hệ thống xuất hiện nhiệm vụ giống như trong truyện võng du.
Nhiệm vụ chính:
Rời khỏi Bạch Mặc Hành ( khen thưởng 1000 tích phân).
Rời khỏi? Lấy cái gì rời khỏi? Nếu muốn rời khỏi Bạch gia, thế mình nhất định phải có tiền tìm được chỗ ở mới.
Mua nhà cần có tiền, nuôi hài tử cũng cần có tiền.
Lăng Tử Tịch dò xét ký ức nguyên chủ một chút, lúc này nguyên chủ tuy rằng suy sút, không thế nào để ý hài tử, nhưng vẫn cứ lưu trữ 50 lượng bạc dưới đáy hòm, vì hài tử mà tính