Nhan Pháp Cổ bị Lan Duyên Chi dồn đến không có chỗ trốn, lại trở thành một chuyện rất thú vị của kình thành.
Nếu là việc của người thường, vất vả mãi mới người trân trọng kỹ năng đoán mệnh của mình, Nhan Pháp Cổ hắn vì tri kỷ tuệ nhãn thức anh, kiểu gì cũng sẽ tính cho một quẻ thật tốt.
Nhưng đây không phải việc của người thường.
Lúc ấy Lan Duyên Chi diện thánh ở Phụng Thiên Điện, Nhan Pháp Cổ đã bấm ngón tay tính một quẻ trên điện, tính ra quan hệ máu mủ ruột già giữa Địch Kỳ Dã và Lan Duyên Chi —— Nhan Pháp Cổ cẩn thận nghĩ xong, lập tức toát mồ hôi, hai người này mà máu mủ ruột già, tiểu vương tử máu mủ ruột già với ai bây giờ? Công Tử Lịch lại không phải họ Lan.
Quẻ này quả thực đòi mạng không khác gì quẻ tính con nối dõi của Cố Liệt năm xưa, hơn nữa có lẽ cũng không chuẩn giống như cái quẻ đó.
Nhan Pháp Cổ từng ăn hành một lần vì không giữ miệng, làm Khương Dương đánh đập ngần ấy năm, lần này sống chết không chịu mở miệng nữa.
Có điều, mặc dù tiểu Lan đại nhân cố chấp, xét đến cùng không phải người quen, nhưng người ta nhớ mong anh trai đã mất nhiều năm như vậy, thậm chí tới mức ngay cả hy vọng tìm Nhan Pháp Cổ bói toán cũng không chịu buông tha.
Nhan Pháp Cổ dù sao cũng lớn tuổi, nội tâm không đành lòng, cũng không thể bện lời nói dối để lừa hắn, chỉ có thể cứ trông thấy Lan Duyên Chi là bỏ chạy.
May mà tuổi tác hai người này cách hơi xa, bằng không, bá tánh kinh thành có thể soạn ra cho họ một khúc phượng cầu hoàng.
Kinh thành nào có chuyện có thể giấu được Cố Liệt, vì thế ngày thanh minh tế tổ, đến buổi tối, Địch Kỳ Dã cùng gác đêm với Cố Liệt ở Phụng Tiên Điện, liền nghe Cố Liệt nhắc tới: “Nhan Pháp Cổ bị Lan Duyên Chi dồn đến không có chỗ trốn rồi.”
Nhắc tới việc này, Địch Kỳ Dã lại cảm thấy buồn cười, không vì lý do gì khác, chỉ vì dáng vẻ như chuột thấy mèo của Nhan Pháp Cổ hằng ngày: “Hắn đường đường là một đạo sĩ, ngày xưa đi đâu cũng đòi mệnh để tính, không cho tính cũng bắt phải tính, giờ lại vì không tính mệnh cho người ta mà bị đuổi theo chạy khắp nơi, có phải nên gọi là thiên đạo hảo luân hồi không?”
Địch Kỳ Dã còn nhớ rõ năm dó Nhan Pháp Cổ tính ra mệnh vương phu cho hắn.
Hắn nói Nhan Pháp Cổ đường đường là một đạo sĩ, làm Cố Liệt cũng bất đắc dĩ, Nhan Pháp Cố thật sự là đại thần đầu tiên từ khai thiên tích địa tới nay liều mạng muốn được điều tới Khâm Thiên Giám, Cố Liệt lắc đầu cười mắng: “Bậy bạ.”
Đang nói chuyện, Cố Chiêu đến thỉnh an, nói cũng muốn gác đêm cho tổ tiên, Cố Liệt không cho phép, khuyên cậu trở về.
Tháng sau là sinh nhật mười bốn của Cố Chiêu, đang đúng tuổi lớn, gác đêm cái gì, ngoan ngoãn ngủ mới là lẽ phải.
Tối nay Phụng Tiên Điện không đóng cửa, tiết lạnh mùa xuân còn chưa qua, xung quanh bày mấy chậu than, hai người ngồi trên đệm hương bồ nói chuyện, Địch Kỳ Dã quấn một chiếc chăn mềm to, càng làm nổi bật gương mặt như quan ngọc.
Cố Liệt xem hắn quấn chăn lông xù xù, không nhịn được lật chăn mềm của người ta lên, để Địch Kỳ Dã tựa vào lòng mình, ôm lấy, rồi lại đắp kín chăn mềm cho hắn.
Địch Kỳ Dã nằm trong lòng Cố Liệt, duỗi tay bóp cằm hắn, cười hỏi: “Bệ hạ, ngươi gác đêm cho tổ tiên thế này đây hả?”
Cố Liệt không để bụng, nếu hắn tin trên trời có linh gì đó, vừa rồi sẽ không lùa Cố Chiêu về đi ngủ, thế nên đầu tiên là bắt lấy bàn tay Địch Kỳ Dã nhét vào trong chăn đắp kín, không cho Địch Kỳ Dã ngọ nguậy, rồi mới nghiêm trang nói: “Định Quốc Hầu có công phò tá bình thiên hạ, nếu cảm lạnh vì gác đêm cho tổ tiên Sở Cố, chẳng phải là tổ tiên có lỗi, không phù hộ công thần Đại Sở ta sao?”
Nói dối trắng trợn cùng lắm cũng chỉ như thế này, đến Địch Kỳ Dã cũng nghe ngây người, hoàn hồn lại chỉ có thể cười, Bệ hạ nhà hắn thật sự không phải nhân vật bình thường.
“Về Lan Duyên Chi,” hai người tránh không nhắc vài ngày, Cố Liệt cuối cùng hỏi ra: “Ngươi thấy thế nào?”
Thời gian vài ngày, mặc dù bận bịu chuẩn bị tiến hành các công việc cho thanh minh tế tổ, nhưng cũng đủ để Cố Liệt điều tra Lan Duyên Chi và Lan gia tới đáy cũng không còn.
Cha mẹ Lan Duyên Chi, đúng là bị giết hại trên đường buôn bán ở Tần Châu, lúc ấy trưởng tử đồng hành, cũng xác thật sống không thấy người chết không thấy xác.
Tổ phụ Lan gia không muốn tin tưởng trưởng tôn đã chết, nhưng dẫu sao vẫn sợ có vạn nhất, nếu trưởng tôn thật sự đã mất, không lập mộ cho hắn chẳng phải sẽ biến thành dã quỷ không có chốn về? Vậy nên mặc dù trong Lan gia luôn thờ phụng bài vị trường sinh, nhưng vẫn lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật bên cạnh mộ của cha mẹ, người ngoài cũng đều cho rằng trưởng tôn Lan gia đã cùng đi với cha mẹ.
Bởi vậy, Lan Duyên Chi sẽ không trở thành một vấn đề lớn, nhưng có thể trọng dụng hay không, dùng ở vị trí nào, Cố Liệt đương nhiên sẽ quyết định dựa trên thái độ của Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã lại hỏi ngược lại: “Ngươi thấy thế nào?”
“Hắn có thể là anh em ruột của ngươi,” nói của ngươi hình như không đúng, Cố Liệt dừng một chút, mới nói tiếp, “Anh em ruột của thân phận này của ngươi.”
Nói đến ba chữ anh em ruột, Địch Kỳ Dã cảm nhận được cánh tay đang ôm mình bất chợt siết chặt, cứng đờ.
Địch Kỳ Dã không chút để ý nói: “Có thể đúng, có thể không đúng.
Cho dù đúng, thời điểm ta ‘sống lại’, người trong thân xác này cũng đã chết.
Ta có nhận biết Lan gia hay không, đều có thể xem là lừa dối, trừ phi ta nói thật ra hết mọi chuyện, nhưng điều đó không có khả năng xảy ra.
Về chuyện này, ta làm gì đều là sai.
Vậy nên quan trọng là, quan điểm của ngươi về Lan gia, như thế nào?”
Thật là sự quyết tuyệt rất quen thuộc.
Nhưng Cố Liệt lại không cảm thấy không tốt, thậm chí, hắn cần phải thừa nhận, hắn cũng không phải không thích xem, Địch Kỳ Dã quyết tuyệt với người khác.
Nhưng Cố Liệt dù sao không phải hoàn toàn không coi trọng quan hệ huyết thống, nếu không hắn sẽ không coi vong Yến phục Sở là mục tiêu phấn đấu cả đời.
Vì vậy hắn cố nhịn xuống dục vọng độc chiếm, nhắc nhở: “Ngươi không muốn có người nhà? Các ngươi dù sao, cũng là máu mủ tình thâm.”
Diện mạo tương tự như vậy, thời gian địa điểm trùng hợp như vậy, nếu không thừa nhận sự thật Địch Kỳ Dã rất có thể chính là trưởng tôn Lan gia, thì đó là lừa mình dối người.
Địch Kỳ Dã khẽ cười nói: “Cố Liệt, kiếp trước, ta là người nhân tạo.”
Hắn vừa mở mắt, thấy không phải người nhà cha mẹ đang mừng rỡ như điên, mà là nhân viên thí nghiệm bình tĩnh rút máu hắn, rồi căn cứ vào khí vị và xét nghiệm máu, phán định hắn có thể sống sót hay không.
Trong quá trình trưởng thành của hắn, thấy được nhiều nhất, chính là nhân viên thí nghiệm đeo mặt nạ phòng hộ.
“Từ rất lâu