Địch Kỳ Dã vừa vào cửa, đã trông thấy Mục Liêm nhìn chằm chặp đến làm Lan Duyên Chi luống cuống chân tay.
“Hữu ngự sử rảnh rỗi vậy hả?” Địch Kỳ Dã nhướng mày hỏi.
Nghe ra ý đuổi người của sư phụ, nhưng Mục Liêm không muốn đi, Lan Duyên Chi rõ ràng đến cướp sư phụ, vì thế hắn giả ngu nói: “Hôm nay hưu mộc.”
Địch Kỳ Dã lại hỏi: “Chẳng mấy khi được ngày xuân tươi đẹp, không ra ngoài chơi với Khương Duyên một chuyến?”
Mục Liêm không dao động: “Hắn làm việc cho Bệ hạ, bận rộn lắm.”
Địch Kỳ Dã không quanh co với hắn: “Vậy ra vườn phơi nắng đi, Trương lão nói ngươi cần phơi nhiều, ta nói chuyện với Lan đại nhân.”
Sư phụ nói lời này là quan tâm mình, Mục Liêm vui vẻ, nhưng nghĩ cái quan tâm này vẫn là để đuổi mình ra ngoài, Mục Liêm lại không vui vẻ cho lắm, vì thế vẻ mặt hắn rối rắm.
Nhưng mặc dù không tình nguyện, rốt cuộc biết phải nghe lời sư phụ, hắn nhìn Lan Duyên Chi một cái đầy ẩn ý, rồi đi ra ngoài.
Bất luận Mục Liêm nghĩ ra sao, Lan Duyên Chi dõi mắt nhìn Địch Kỳ Dã trò chuyện thật gần gũi với Mục Liêm, đáy lòng rất hâm mộ.
Chờ Mục Liêm đi ra ngoài, Lan Duyên Chi lại cung kính thi lễ lần nữa, áp lực kích động nội tâm, gọi một tiếng “Đại, Định Quốc Hầu”, tiểu Lan đại nhân rất kiêu ngạo trong lời đồn suýt nữa cắn đầu lưỡi.
Nhìn ra Lan Duyên Chi khẩn trương, Địch Kỳ Dã ngồi xuống ghế trên, tuỳ ý nói: “Ngồi đi.”
Lan Duyên Chi nghe lời ngồi xuống.
Hắn chuẩn bị rất nhiều lời để nói với Địch Kỳ Dã, đều là ký ức trân quý những năm qua của hắn và đại ca, trò chơi yêu thích của hai huynh đệ ngày bé, căn nhà cũ kỹ bọn họ từng chạy nhảy chơi đùa, một lần từng đánh nhau, chỉ đánh duy nhất một lần, sau lần ấy, đại ca vẫn luôn nhường nhịn hắn……
Lan Duyên Chi kể tha thiết, nhưng câu hỏi quan trọng nhất vẫn luôn ở ngay bên khoé miệng, chậm chạp không dám hỏi: “Đại ca, ngươi có nhớ không?”
Dẫu Địch Kỳ Dã có chút không dành lòng, nhưng hắn không thể lừa Lan Duyên Chi nói mình biết những hồi ức đó, vì thế hắn thở dài nửa thật nửa giả nói: “Khi ta lưu lạc ở Tần Châu, bị tên đầy tớ Cao Vọng bắt đi, ép buộc nhận ta làm đồ đệ…… mặc dù sau này may mắn chạy thoát, nhưng chuyện trước tám tuổi, đã không còn nhớ gì nữa.”
“Đây cũng là lý do Bệ hạ mượn danh nghĩa, che lấp lai lịch thay ta, Bệ hạ không muốn có người tiếp tục dùng Cao Vọng để sinh sự.”
Lan Duyên Chi mất ngủ một đêm, cẩn thận chắt lọc ra những ký ức tuổi thơ, tất cả đều trở thành lãng phí tâm tư, hắn hoảng hốt một chút, sắc mặt không khỏi bi ai, bật thốt lên rằng: “Đại ca, ngươi cực khổ rồi.”
Đây là một đứa bé tốt.
Phát hiện bản thân lỡ lời gọi ra xưng hô dưới đáy lòng với Địch Kỳ Dã, Lan Duyên Chi cực kỳ ngượng ngùng, nhưng vẫn nỗ lực tranh thủ bằng bản năng: “Ngài không nhớ rõ chuyện ngày bé, nhưng diện mạo tương tự giữa chúng ta, còn có một ít thói quen……”
Nói ra khỏi miệng, Lan Duyên Chi dường như phát hiện mình thất lễ, sợ Địch Kỳ Dã cảm thấy mình muốn bám víu quan hệ mới vội vàng như vậy, hắn ngậm miệng lại đầy khó chịu, nhất thời không biết còn có thể làm gì.
Địch Kỳ Dã sao có thể không nhìn ra sự quẫn bách của hắn.
Mặc dù bản thân Địch Kỳ Dã cũng có tiếng kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của vị tiểu Lan đại nhân này hẳn là tính nết thiếu gia xuất phát bản tính chính trực đơn thuần, cộng thêm bị vị tổ phụ từ ái nọ chiều chuộng mà thành.
Nói cách khác, kỳ thực tính cách của hắn còn chưa định hình, chưa tự mình trải qua nhiều mưa gió lắm, không quá thành thục.
Cũng không phải nói sau khi thành thục nhất định phải lõi đời, khéo đưa đẩy, mà là phẩm chất của một người rốt cuộc ra sao, chút chớp nhoáng của thời niên thiếu không thể nói lên điều gì.
Có câu vàng thật không sợ lửa, chỉ có trải qua đủ loại khó khăn của cuộc sống mà hiện thực bày ra trước mắt, mới có thể biểu hiện ra bản tính của một người.
Địch Kỳ Dã bỗng nhiên nói: “Ngươi đã từng độc 《 Liễu Nghị truyện 》 chưa?
《 Liễu Nghị truyện 》 là một câu chuyện truyền kỳ được lưu truyền từ một triều đại hùng mạnh thịnh thế nào đó tới nay, Cố Liệt muốn khai sáng thịnh thế, Địch Kỳ Dã chọn lựa tạp thư tìm hiểu, dần dần sinh ra hứng hú với thời kỳ này.
Câu chuyện truyền kỳ thịnh thế này, không giới hạn trí tưởng tượng, ghi chép sắc nét động lòng người, từng câu chuyện xuất sắc liên tiếp, hơn nữa phần lớn đều thể hiện yêu hận rõ ràng, có được cái hào khí đặc biệt của thịnh thế, bất luận quỷ thần yêu ma, hay kinh thiên động địa, đều chứa đựng một chút thái độ dửng dưng.
Câu hỏi đời thường như vậy, làm ánh mắt Lan Duyên Chi sáng lên.
Từ nhỏ hắn nhìn người ngoài coi thường thân phận thương nhân của tổ phụ, thề muốn trở nên nổi bật giành lấy vẻ vang cho tổ phụ, nên mới giấu thân phận đi thi cử nhân.
Hắn thật ra đặc biệt yêu thích truyền kỳ chí dị, nhưng không dám đọc nhiều tạp thư vì khoa cử, vậy nên Địch Kỳ Dã hỏi tới, Lan Duyên Chi vừa kinh hỉ lại vừa hối hận, chỉ có thể thành thật nói: “Đã từng đọc qua, vẫn nhớ rõ nội dung, nhưng không nhớ được câu chữ.”
Hiện tại Lan Duyên Chi hận không thể học thuộc 《 Liễu Nghị truyện 》 làu làu.
《 Liễu Nghị truyện 》 kể về con gái của Long Vương ở hồ Động Đình gả xa Kinh Xuyên, bị phu quân và cha mẹ chồng ngược đãi, trên đường đi thư sinh Liễu Nghị gặp con gái Long Vương chăn dê ngoài cánh đồng, không chút do dự lựa chọn mạo hiểm vào Long cung Động Đình cầu cứu thay nàng.
Thúc phụ Tiền Đường Quân của nàng nghĩ cách cứu viện, sau đó cứu được con gái Long Vương trở về Động Đình.
Trải qua vài lần khúc chiết, Liễu Nghị và con gái Long Vương cuối cùng cũng về chung một nhà.
Trong đó, Tiền Đường Quân báo thù cho chất nữ như thế nào, chỉ cần dùng vài câu hỏi đáp ngắn ngủi sau khi hắn trở về Long cung Động Đình, đã đủ khiến lòng người sảng khoái.
Địch Kỳ Dã chỉ nhắc tới một đoạn này: “Tiền Đường Quân nổi trận lôi đình vì chất nữ, trở về Long cung Động Đình.
Động Đình Quân hỏi: ‘giết bao nhiêu?’
Tiền Đường Quân đáp: ’sáu mươi vạn.’
Động Đình Quân hỏi: ‘tổn hại ra sao?’
Tiền Đường Quân đáp: ‘tám trăm dặm.’
Động Đình Quân hỏi: ‘kẻ phụ tình thế nào?’
Tiền Đường Quân đáp: ‘ăn rồi.’”
Truyền kỳ thịnh thế đưa bút quá tàn nhẫn, chỉ là ba câu hỏi đáp ngắn ngủi, kẻ phụ lòng đã bị nuốt vào bụng, sáu mươi vạn người chết, tám trăm dặm đồng ruộng bị huỷ hoại trong tíc tắc.
Khoái ý ân cừu, trăm họ lầm than.
Địch Kỳ Dã nhìn Lan Duyên Chi, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Trước kia Lan Duyên Chi không chú ý tới đoạn này, nghe xong, cảm giác ngày xưa mình đọc sách lậu, lập tức nhíu mày hỏi: “Bá tánh có tội gì.”
Địch Kỳ Dã cười cười, là hòn ngọc thô.
Nên tạo hình cho hòn ngọc thô này, là Cố Liệt.
“Mấy tháng tới, có lẽ ta sẽ ở lâu dài trong cung, không có nhàn rỗi,” Địch Kỳ Dã dịu giọng, thân cận hơn rất nhiều so với ban đầu, vừa nói vừa đứng dậy, “Đạo làm quan, ta cũng không thể nói rõ cái gì nên cái gì không, nhưng người trẻ tuổi xem nhiều nghe nhiều học nhiều, luôn là đúng.”
Hắn nói lời này giống như một vị trưởng bối, nhưng từ đầu đến cuối không thừa nhận mình là huynh trưởng của Lan Duyên Chi, Lan Duyên Chi cũng không nghe hiểu câu ở lâu dài trong cung.
Nhưng chỉ là ngữ điệu gần gũi, cũng đã đủ khiến đôi mắt Lan Duyên Chi cay cay, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Địch Kỳ Dã nhìn Lan Duyên Chi, không có ý định lảng tránh, đưa ra hứa hẹn: “Nếu ngươi có điều gì băn khoăn khó hiểu, hoặc muốn nói gì, có thể gửi thư cho ta, giao cho cận vệ ở Chính