Sau khi ba người ăn cơm tối xong thì Hứa Hiểu Tinh liền nói lời tạm biệt, Diệp Lăng Thiên nhìn khung cảnh lộn xộn ở bên ngoài tối đen như mực, cho nên tiễn Hứa Hiểu Tinh. Hai người bọn họ chậm rãi đi với nhau, trong hoàn cảnh tối tăm như thế này, Hứa Hiểu Tinh thật sự hơi sợ hãi, mất tự nhiên mà đi sát bên cạnh của Diệp Lăng Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, anh có dự định gì không?” Hứa Hiểu Tinh lại hỏi Diệp Lăng Thiên lần nữa.
“Tôi muốn tự mình làm chuyện làm ăn, khả năng dựa theo tình hình trước mắt mà nói thì công việc này thích hợp với tôi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.
“Buôn bán nhỏ hả? Tại sao lại đột nhiên nhớ tới kinh doanh vậy?” Hứa Hiểu Tinh cũng hơi tò mò mà nhìn Diệp Lăng Thiên, thật ra cô rất khó gán ghép Diệp Lăng Thiên cùng với một người làm ăn nhỏ liên hệ với nhau.
“Tôi phải chăm sóc cho Diệp Sương, còn phải kiếm tiền, nếu như đi làm thì thời gian là của người khác, hơn nữa tôi lại không có bằng cấp, chỉ có thể làm mấy việc nặng nhọc, tôi nghĩ tiền lương chắc chắn sẽ không cao, rất khó để duy trì, cho nên nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có thể làm chút việc kinh doanh.” Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói.
“Vậy anh đã suy nghĩ kỹ muốn làm ăn gì chưa?” Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu hỏi, Diệp Lăng Thiên nói không phải là không có lý.
“Tạm thời thì còn chưa nghĩ ra, có điều là Hiểu Tinh, có một chuyện, có lẽ là cần cô giúp đỡ một chút.” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh rồi nói.
“Có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra là được.” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Tôi… tôi… có lẽ cần… mượn cô một chút tiền, chuyện này tôi…” Diệp Lăng Thiên lắp bắp nói, để Diệp Lăng Thiên chủ động mở miệng nói chuyện đi vay tiền thì đây đúng là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng mà anh lại không thể không bỏ tiền được.
“Anh cần tiền để làm vốn làm ăn có đúng không?” Hứa Hiểu Tinh lập tức liền hiểu suy nghĩ của Diệp Lăng Thiên. Sau đó mình thì đi đến bên cạnh xe, mở túi xách của mình ra, lấy ví tiền từ bên trong ra, lấy một tấm thẻ đưa cho Diệp Lăng Thiên rồi nói: “Anh cứ cầm cái thẻ này đi, tiền tiết kiệm của tôi đều ở bên trong hết đó, chắc là có được sáu trăm triệu, anh muốn dùng bao nhiêu thì cứ tự mình lấy. Ở bên kia tôi còn có thẻ lương, tôi cũng không thiếu tiền tiêu, cứ để thẻ ở chỗ của anh, lúc nào tôi muốn dùng thì lại đến chỗ của anh lấy. Nếu như thiếu thì anh cứ nói với tôi, tôi lại nghĩ cách cho anh. À đúng rồi, mật khẩu là sinh nhật của tôi.”
“Không cần nhiều như vậy đâu, tôi mới tính toán được… hơn ba mươi triệu là đủ rồi.” Diệp Lăng Thiên đã tính toán xong rồi mới nói.
“Nếu như anh đã muốn làm ăn thì bản thân cũng phải thủ một chút tiền làm vốn để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp, trong nhà cũng còn cần phải sống, anh cũng nên có chút tiền. Lúc nào nghĩ kỹ muốn làm cái gì thì nói với tôi một tiếng, khoảng thời gian này tôi tương đối bận rộn, bởi vì phải thi cử, chờ đến lúc tôi làm xong rồi thì lại đi tìm anh, tôi đi trước nha.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì bước lên xe.
“Cô chờ một lát.” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh muốn bước lên xe, vội vàng kêu.
“Sao vậy?” Hứa Hiểu Tinh kỳ quái hỏi.
“Sinh… sinh… sinh nhật của cô là lúc nào vậy?” Diệp Lăng Thiên lúng túng hỏi, Hứa Hiểu Tinh đưa cho anh một cái thẻ, nói cho anh biết mật khẩu là sinh nhật của cô ấy, nhưng mà Diệp Lăng Thiên căn bản cũng không biết sinh nhật của Hứa Hiểu Tinh là ngày nào.
Hứa Hiểu Tinh liền lập tức nổi giận, tức giận nói với Diệp Lăng Thiên: “Tự mình đoán đi, đoán không ra thì anh đừng mong dùng được tiền ở trong đây.” Nói xong liền dẫm lên chân ga mà lái xe đi.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt nhìn chiếc xe hơi nhanh chóng rời khỏi, cũng chỉ có thể cười khổ một lần nữa.
Sau khi xe chạy được một đoạn rồi, sự tức giận lúc đầu ở trên mặt của Hứa Hiểu Tinh đã thay đổi bằng một nụ cười. Diệp Lăng Thiên có thể chủ động mở miệng vay tiền với cô ấy, cái này khiến cho Hứa Hiểu Tinh cực kỳ vui vẻ. nghĩ đến chuyện này, cô ấy lại dừng xe ở ven đường, sau đó lấy điện thoại ra gửi một cái tin nhắn cho Diệp Lăng Thiên, bên trong tin nhắn chính là ngày sinh nhật của cô ấy.
Hứa Hiểu Tinh vừa mới lái xe đến dưới lầu, còn