Địch Kỳ Dã nhìn Mục Liêm, người tự xưng là nhị sư huynh của hắn đi vào, đáy lòng không hề dao động.
Hắn không phải là đồ đệ của lão tặc kia, càng không muốn có bất cứ quan hệ gì với môn nhân của lão tặc.
Việc Mục Liêm bắt hắn khi mới tám tuổi vào núi Thanh Thành, coi như là do Mục Liêm bị thuốc độc ép buộc, Địch Kỳ Dã đã lười tính sổ với Mục Liêm rồi, vậy mà tên này còn dám công khai chạy tới đại doanh Sở quân để tìm hắn?
Chưa nhắc tới mối thù bị bắt cóc ngày xưa, cũng chưa nói tới việc Địch Kỳ Dã cực kỳ ghét nguyên cái bộ nguỵ biện tẩy não, tự cho mình siêu phàm của sư môn lão tặc đó.
Chỉ nói về chuyện Mục Liêm thân là phụ tá của Phong Tộc, không che không giấu như vậy mà đến đại doanh của Sở quân, thì tên Ngô Côn điên điên khùng khùng đó sẽ làm ra phản ứng gì, không biết có ảnh hưởng tới bố trí của Cố Liệt hay không.
Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Mục Liêm của Địch Kỳ Dã lập tức lạnh đi.
Mặt Mục Liêm không có biểu tình, giọng nói lại cực kỳ vui sướng, ánh mắt sáng lên nhìn Địch Kỳ Dã, vừa duỗi tay đã muốn kéo ống tay áo của Địch Kỳ Dã, miệng hô: “Tiểu sư đệ!”
Địch Kỳ Dã nghiêng người sang bên phải, né tránh bàn tay của hắn.
Ánh mắt của Mục Liêm hiện lên một chút thương tâm, trên mặt lại dần tràn ra nụ cười vui sướng, do dự thấp giọng nói: “Ngươi không biết ta sao? Ta là nhị sư huynh của ngươi đây!”
Hắn nói chuyện với Địch Kỳ Dã rất thoải mái, vì thế không che dấu chút nào âm điệu và những động tác theo bản năng, tất cả đều rất giống một thiếu niên ngây thơ.
Những động tác, ngữ khí đó, nếu thật sự do một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi làm ra, ngược lại còn có thể xem như tươi tắn đáng yêu.
Nhưng vấn đề ở chỗ, dẫu khuôn mặt của Mục Liêm ít phải trải qua gió sương vì thường đeo mặt nạ, bản thân hắn lớn lên cũng rất tú khí, nhưng hắn rốt cuộc không có chỗ nào sinh trưởng bất thường, nhìn vào vẫn là thân thể bình thường của một thanh niên nam tử.
Tuổi tác đã gần ba mươi, thần thái ngữ khí lại cứ như mới mười lăm mười sáu, ngây thơ quá mức, tình trạng này, cho dù áp lên người một nữ tử đẹp như thiên tiên, còn khiến người ta sởn tóc gáy, nữa là một thanh niên nam tử.
Còn có mặt của Mục Liêm.
Mặt hắn bị cứng, chỉ khi nào cảm xúc dao động mạnh hơn bình thường mới có thể chậm một nhịp điều chỉnh ra vẻ mặt.
Đến lúc quá vui hoặc quá buồn, vẻ mặt tua chậm đó lại luôn lạc hậu so với cảm xúc, như vừa rồi, âm điệu trong câu nói thứ hai của hắn rõ ràng là thương tâm, nhưng trên mặt lại là tươi cười rạng rỡ, quỷ dị đến đáng sợ.
Bởi vì càng là những sự vật xuất hiện phổ biến, tự nhiên, một khi trở nên khác thường, sẽ càng khiến lòng người sinh ra phản cảm.
Ai cũng biết lúc cười là gương mặt tươi cười, lúc khóc là gương mặt khóc, nếu có người cười xán lạn khi đang gào khóc, lã chã chực khóc khi đang cười to thoải mái, người bên cạnh hắn nhất định sẽ cho rằng mình gặp một tên điên, và trốn ngay tắp lự.
Nói vậy căn bệnh này mang đến cho Mục Liêm không ít xem thường, Địch Kỳ Dã chán ghét lão tặc kia, từ chối thứ tẩy não của lão, cũng không có tí xíu hảo cảm nào với Mục Liêm, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy hắn đáng thương.
Địch Kỳ Dã xoay người hành lễ với Cố Liệt: “Chủ Công.”
Mục Liêm cho rằng nơi mình được đưa tới chính là lều của Địch Kỳ Dã, không ngờ lại là lều của Sở Vương, hắn bị động tác của Địch Kỳ Dã nhắc nhở, kinh ngạc nhìn Sở Vương, rồi lập tức chắp tay, hành lễ nói: “Sở Vương.”
“Vì sao phụ tá của Phong Tộc tới đây?” Cố Liệt mở miệng hỏi.
“Tới gặp tiểu sư đệ,” Mục Liêm nói đương nhiên, còn như thể đang bảo vệ người nhà, “Không nghĩ tới tiểu sư đệ lại làm việc dưới trướng của Sở Vương, còn thỉnh Sở Vương khoan dung nhiều hơn.”
Cố Liệt liếc mắt nhìn Địch Kỳ Dã, hai người đều rất bó tay.
Địch Kỳ Dã là cảm thấy mình và Mục Liên không thân chẳng quen, giờ Mục Liên lại hành động cứ như sư môn tình thâm lắm, quả thực giống y như cố ý tới để châm ngòi quan hệ giữa hắn và Cố Liệt.
Cố Liệt là nhìn lướt qua từ đầu đến chân Địch Kỳ dã, ăn, mặc, ở, đi của người này, có cái nào không phải do Cố Liệt hắn an bài, một tên gọi là sư huynh, chỉ gặp mỗi một lần, chạy tới nhận thân nhận thích gì chứ?
Cho nên Cố Liệt đáp một tiếng không vui không giận, rồi không mở miệng nữa.
Địch Kỳ Dã không thể không chủ động hỏi: “Rốt cuộc ngươi tới để làm gì?”
“Sư phụ nói phải bảo hộ sư môn, ta thân là nhị sư huynh, tất nhiên phải đến thăm ngươi,” Mục Liêm đáp đương nhiên.
Lại là nguỵ biện của lão tặc.
“Ngươi vẫn luôn tự xưng nhị sư huynh,” Địch Kỳ Dã rũ mắt nghĩ thầm, “Chẳng lẽ bên trên còn có một đại sư huynh nữa à?”
Mục Liêm phản ứng lại, mặt vô biểu tình mà cười nói: “Ta quên mất ngươi chưa gặp bao giờ.
Nhưng ngươi nhất định đã từng nghe nói về hắn.
Đại sư huynh của chúng ta, thủ đồ của sư phụ, chính là thừa tướng Vi Bích Thần của Bắc Yến.”
Thật đúng là trùng hợp như vậy.
Mặt Địch Kỳ Dã thoáng chốc trầm như đáy nồi.
Đồ đệ của lão tặc quả nhiên toàn thể loại yêu tinh hại người.
Hắn mới không muốn lôi kéo quan hệ gì với mấy kẻ này hết.
Cố Liệt suy tư nên đưa cho Nhan Pháp Cổ bao nhiêu tiền quẻ.
Miệng Mục Liêm không ngừng, muốn đánh thức ký ức của Địch Kỳ Dã về hắn, từ “Khi ta trói ngươi vào sơn cốc ngươi mới chỉ cao có vầy”, vẫn luôn lải nhải tới “Chủ công của ngươi hung dữ ghê, còn làm ta sợ hơn cả Ngô Côn.”
“Hắn không hung dữ,” Địch Kỳ Dã rất có lương tâm phản bác vì Cố Liệt.
Mục Liêm ấn tượng sâu sắc về khí thế toát ra trong khoảnh khắc của Cố Liệt tại hội minh, huống chi hắn nhìn chằm chằm Địch Kỳ Dã suốt, đã sớm thấy chứng cứ rồi, kiên trì nói: “Hung, mới rồi ở tiệc hội minh, hắn còn không cho ngươi ăn nho.
Ngay cả nho cũng không cho ngươi ăn, còn nói không hung dữ?”
Đúng rồi, nho.
Vì sao đặc biệt nói không được ăn nho?
Địch Kỳ Dã giương ánh mắt nghi vấn nhìn Cố Liệt, Cố Liệt lại lạnh nhạt úp cho Phong Tộc một cái tội oan: “Nho của Phong Tộc không ăn được.”
Địch Kỳ Dã bằng trực giác không tin lời này.
Nhưng dù sao chỉ là một quả nho, Địch Kỳ Dã thật sự không nghĩ ra có lý do gì khác khiến Cố Liệt phải ngăn không cho hắn ăn.
Không nghĩ tới Mục Liêm sẽ tiếp lời: “Nha, kể ra đúng là không ngọt bằng quan ngoại thật.”
Sau đó, lại nghe Mục Liêm hâm mộ ghen tị mà nói: “Ngươi và đại sư huynh thông minh như nhau, nhất định có thể hoàn thành lời dạy của sư phụ.
Tiểu sư đệ, ngươi đã nghĩ xong nên chịu chết như thế nào chưa? Ta quá ngu ngốc, thật sự không nghĩ ra phải chết như thế nào thì người người mới ngợi ca ta.
Dù sao, nếu có chỗ nào ta giúp được, ngươi cứ nói, nhất định khiến ngươi được chết đến cả thiên hạ đều biết.”
Lời này vừa ra, Địch Kỳ Dã mới chỉ nhíu mày, nhưng mặt Cố Liệt đã hoàn toàn trầm xuống.
Cố Liệt nhớ tới kiếp trước, tục truyền Địch Kỳ Dã từng lén gặp thủ lĩnh Phong Tộc, có thám tử nói, thủ lĩnh Phong Tộc tặng cho Địch Kỳ Dã một túi đất.
Đất, có rất nhiều hàm nghĩa, có thể dùng để bịa đặt rất nhiều chuyện.
Ngay lúc ấy, mấy tin đồn nhảm nhí như Địch Kỳ Dã kỳ thật là nhân sĩ của Phong Tộc, Địch Kỳ Dã và thủ lĩnh Phong Tộc chia đất mưu phản, vân vân, đều không phải trường hợp gì đặc biệt.
Mà Địch Kỳ Dã chôn túi đất đó ở hậu viện trong phủ Định Quốc Hầu, không giải thích bất cứ điều