AI vang lên tiếng cảnh báo mất máu quá nhiều, bà bảo mẫu gấp gáp chạy tới, bị dáng vẻ của Địch Kỳ Dã doạ sợ trắng cả mặt, vội vàng dẫn người đưa Địch Kỳ Dã đi cấp cứu.
Địch Kỳ Dã không có bất kỳ cảm giác lo sợ nào, bình tĩnh nhìn mình trong mộng bị nâng vào khoang cứu nạn.
Bỗng nhiên hình ảnh thay đổi, lại là một ngày nọ khi hắn ở trường quân đội.
Kỳ thật tổng thể mà nói, Địch Kỳ Dã đều khá hài lòng về kiếp sống ở trường quân đội, bất luận là thành tích lý luận chiến thuật xuất sắc, hay năng lực tác chiến độc lập không hề thua kém người khác, đều đáng giá để Địch Kỳ Dã kiêu ngạo vì bản thân mình.
Điểm không tốt duy nhất là, các bạn học của hắn đều tiến vào một thời kỳ nảy mầm.
Vì thế Địch Kỳ Dã không giống người thường, ngoại trừ những danh hiệu phản tổ người rừng đã có từ thời thiếu niên, nay lại thêm một cái tiếng “lãnh cảm”.
Địch Kỳ Dã cũng không để bụng chuyện cõng cái tiếng này, chỉ cần nó có thể che chắn hết hộ hắn những lời mời chẳng hiểu ở đâu ra đó.
Vấn đề là, không phải mỗi người đều biết khó mà lui, càng không phải mỗi người đều có thể thản nhiên tiếp thu sự từ chối.
Nhất là những người xuất thân từ gia tộc quyền quý, đặc biệt tự cho mình là đúng.
Địch Kỳ Dã nhìn mình bị súng bắn điện quân dụng đánh lén, nhìn mình bị tiêm vào ba mũi 10ml dung dịch Desaad.
Sau đó nhìn mình lâm trận phản sát trong tình trạng đứng không vững, nhốt hết đám không hiểu tôn trọng người khác là gì đó vào kho lạnh dự trữ thuốc dinh dưỡng.
Nghe nói khớp xương của bọn chúng đều bị đông lạnh thành tật, không thể tiếp tục huấn luyện, buộc phải thôi học.
Lúc ấy Địch Kỳ Dã không hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ, sau này cũng lười hỏi.
Dung dịch Desaad là một loại thuốc tra khảo quân dụng, không ai có thể chịu được quá hai mũi, mà Địch Kỳ Dã chịu được ba mũi, còn thành công hoàn thành việc phản sát dưới tình huống như vậy.
Địch Kỳ Dã hồi tưởng lại xúc cảm cướp súng đánh người khi ấy, vẫn cảm thấy quá phê.
Video theo dõi sự kiện này, cuối cùng bị đặt lên bàn của thượng tướng tiên phong doanh.
Cuối cùng, Địch Kỳ Dã được thêm một dòng cộng điểm thông qua thí nghiệm đề kháng vào hồ sơ, tốt nghiệp sớm bằng thành tích vượt trội, trở thành một thành viên trong tiên phong doanh, mở ra cuộc hành trình của hắn.
Bản tướng quân thật là tướng tài trời sinh mà.
Địch Kỳ Dã nhìn mình kiệt lực ngã xuống trong mơ, vừa lòng nghĩ.
Nhưng hình ảnh tiếp theo, lại khiến Địch Kỳ Dã rốt cuộc không cười nổi nữa.
Trong lòng Địch Kỳ Dã biết rõ đây là một giấc mộng, bởi vì thực tế, hắn cũng không tự mình trải qua cảnh tượng này.
Hắn chỉ là tìm về máy quay trong cơ giáp từ trên chiến trường, rồi xem vô số lần.
Các binh sĩ của hắn, những đại tá hắn một tay bồi dưỡng, vẻ mặt của mỗi người trong bọn họ đều không cam lòng đến vậy, ánh mắt bọn họ phẫn nộ lại tuyệt vọng.
Bởi vì bao vây tiêu diệt bọn họ tại chỗ này, là quân liên minh nhân loại, là người một nhà.
Địch Kỳ Dã siết chặt nắm tay, hắn bình tĩnh đứng trên chiến trường hoả lực hung mãnh, trơ mắt nhìn những sinh mệnh tuổi trẻ ấy làm đấu tranh cuối cùng, nghe bọn họ hô lên với nhau những lời hiển nhiên là nói dối: “Kiên trì! Tướng quân sẽ đến cứu chúng ta!”
Khi những lời ấy vang lên rõ rõ ràng ràng ở bên tai, mà không phải chỉ là những câu nói mơ hồ bị tiếng lửa đạn che giấu trong hình ảnh, Địch Kỳ Dã hận không thể cắn răng mình bật máu.
Hắn cô phụ sự chờ mong của bọn họ.
Là hắn tự tay đưa bọn họ đến với cái chết, hắn thậm chí còn không kịp thời phát hiện, không kịp thời đến cứu bọn họ.
Địch Kỳ Dã không cho phép bản thân mình rời đi đôi mắt, nhìn theo bọn họ một người nối tiếp một người chết đi dưới sự vây công cường thế căn bản không cách nào địch nổi, hắn cần phải khắc ghi tội lỗi của mình.
Tiếng vang oanh tạc dữ dội của vũ khí cường công chợt quy về yên lặng.
Nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, đều là đất đá khô cằn, đều là người chết.
Địch Kỳ Dã kính bọn họ một quân lễ, tiếp theo, lại không phải quỳ một gối xuống đất, mà là quỳ cả hai đầu gối giống như một tội nhân đang nhận tội.
Hắn cúi thấp chiếc đầu vẫn luôn cao ngạo, đưa ma cho các binh lính của hắn.
“Nguyện ánh sao chiếu rọi hành trình kiếp sau của các cậu.”
Chỉ giây lát, sao trời trong tầm mắt vỡ vụn, dường như nghe thấy một tiếng nổ vang chẳng hề tồn tại, vũ trụ đen nhánh vô cùng vô tận đè ép về phía hắn từ bốn phương tám hướng, sau đó cơ hồ trong nháy mắt ngay cả thân thể hắn cũng nổ tan thành bột mịn, khuếch tán tựa như pháo hoa nở rộ, rơi rụng khắp ngân hà.
Kết thúc rồi.
Cảm giác không trọng bất ngờ ập tới kéo theo Địch Kỳ Dã rơi thẳng xuống, Địch Kỳ Dã dùng lý trí phân tích, cho rằng mình sắp tỉnh lại từ trong mộng.
Nhưng mà không phải.
Địch Kỳ Dã rơi vào một con sông máu đỏ sậm đặc sệt.
Địch Kỳ Dã rốt cuộc không duy trì được sự bình tĩnh nữa, hắn nhìn chằm chằm máu đặc dính trên bạch y của mình, sắp bị chọc giận điên rồi.
Cái quái gì?
Bẩn không hả!
Địch Kỳ Dã nhìn quanh bốn phía, muốn rời khỏi sông máu.
Hắn phát hiện phía sau là một mảnh biển lửa, ánh lửa chiếu sáng không trung.
Sông máu đỏ sậm trút xuống từ vùng không trung ấy, tựa như một dải ngân hà vấy đầy vết máu đang đổ ập tới.
Mà ở nơi cách Địch Kỳ Dã rất xa, có một người đang ôm thứ gì đó đi về phía trước.
Địch Kỳ Dã dựa vào trực giác, đi theo phương hướng của người đó.
Hắn đi một bước, mới phát hiện con sông máu này nhìn như phẳng lặng không gợn sóng, nhưng bên dưới lại có mạch nước ngầm mãnh liệt, cộng thêm chiều sâu quá đầu gối, mỗi bước đi đều đã phải tốn không ít sức lực, càng đừng nói đến chuyện đuổi kịp người phía trước.
Người phía trước đó chưa từng ngừng lại dù chỉ một bước, Địch Kỳ Dã cắn răng đuổi theo, cũng chưa từng dừng lại bước chân.
Cuối cùng Địch Kỳ Dã đã chạy tới phía sau người đó.
Rồi bị cảnh tượng trước mắt chấn động sững sờ tại chỗ.
Hắn nhìn thấy những thi thể đang dập dềnh quằn quại trong sông máu, mỗi một khối đều buộc một sợi tơ máu giống như một vật sống.
Một đầu tơ máu buộc ở trên những thi thể đó, một đầu khác, lại dính vào tấm lưng của người phía trước.
Những sợi tơ máu ấy dày đặc, nhiều đến mức hợp thành một bức đồ án trên vai lưng người đó.
Một con phượng hoàng nhẹ nhàng khởi vũ giữa biển lửa.
Địch Kỳ Dã trừng to hai mắt, dùng hết sức lực tiến nhanh về