Mấy năm qua, Tiết Tử Dung không xuống núi, y cũng không cảm thấy Thánh Thủ này có ý nghĩa gì, chỉ là biết có hai kẻ xa lạ đang âm mưu diệt trừ một người xa lạ.
Nhưng Ly Tương thì khác.
Nhận ra sắc mặt sư huynh mình tái xanh, Tiết Tử Dung vội vã kéo người quay vào hành lang, nhanh chóng vào phòng tránh cho người khác nghi ngờ.
Sau khi vào phòng, Ly Tương bắt đầu suy tính.
Trên linh thuyền có kết giới, gửi tin tức ra bên ngoài là chuyện không thể nào, mà bằng vào tu vi của hắn và Tiết Tử Dung, có đồng loạt xông lên cũng không chịu được một cái búng tay của tu sĩ đã kết đan.
"Sư huynh, bây giờ có thể nói cho đệ biết rốt cuộc là có chuyện gì hay không?"
Vừa vào phòng, Tiết Tử Dung cũng không vội truy hỏi mà để yên cho sư huynh mình suy nghĩ một lượt.
Nhác thấy thời gian vừa đủ y mới bắt đầu hỏi.
"Chắc đệ biết Bát sư huynh của đệ rời núi làm gì phải không?" Ly Tương sửa lại tư thế ngồi rồi nói, "Đệ ấy xuống núi cùng với các tu sĩ luyện khí pháp trận các nơi xây dựng hoàn thiện hệ thống linh tuyến, linh thuyền, linh xa."
"Cái này đệ có nghe rồi." Y vừa nói vừa rót ly nước đưa cho Ly Tương, "Vậy "Thánh Thủ" trong lời hai người đó có liên quan gì đến Bát sư huynh, hoặc là các tu sĩ trong nhóm kiến dựng đúng không?"
Có sư đệ thông minh quả thật đỡ cho Ly Tương rất nhiều, hắn đỡ ly nước sư đệ mình đưa cho rồi đáp: "Mấy năm qua lão Bát đi lại ở phàm gian, bạn bè đùa vui gọi một tiếng "Thánh Thủ", e là "Thánh Thủ" trong lời nói của hai người kia chính là lão Bát."
Ý thức được dây mơ rễ má ở đây, Tiết Tử Dung vội lên tiếng: "Sư huynh, hai kẻ đó đều đã kết đan, cho dù huynh vượt cấp khống chế được một kẻ thì kẻ còn lại chúng ta cũng không đụng tới được."
Tu sĩ có thể giành thắng lợi với tu sĩ có cảnh giới hơn mình không hiếm.
Ví như Tiết Tử Dung hoàn toàn có thể thịt Tô Mộc ra bã dù Tô Mộc đã Trúc Cơ nhiều năm.
Nhưng đó là vì Tô Mộc mê đắm y học, đối với những phương diện khác khá qua quýt, vừa đạt chuẩn là dừng.
Mà hai kẻ kết đan kia e là đã mài mình qua những trận chiến, Ly Tương có tài giỏi hơn cũng không phải là đối thủ của họ.
"Đệ nghĩ cái gì vậy?" Ly Tương bày ra ánh mắt ngờ vực nhìn tiểu sư đệ nhà mình, "Nhìn huynh giống đang nghĩ quẩn lắm à? Huynh đang suy tính, đợi sáng ngày mai linh thuyền vừa hạ cánh thì huynh sẽ báo ngay cho Trác Việt."
"Sao không báo cho Bát sư huynh trước để huynh ấy phòng bị?" Tiết Tử Dung hỏi.
"Báo cho lão Bát thì sẽ báo rồi, nhưng trước tiên phải báo cho cứu viện đã.
Còn Bát sư huynh của đệ, có báo cho y thì y cũng báo lại cho Nhị sư huynh của đệ thôi.
Đệ ấy ấy à? Tu vi Trúc Cơ, đầu óc cũng nhanh nhạy, kẻ muốn đến gần làm khó dễ cũng phải gặp xui với pháp trận và phù chú trên người y."
Nhưng đó là với những kẻ tu vi xấp xỉ mình.
"Những thứ như pháp trận hay mưu kế cũng chỉ được đến đấy, đối với sức mạnh nghiền ép thì quả thật vô dụng.
Tranh thủ thời gian báo cho Trác Việt, nhân lúc hai kẻ kia xuống thuyền ở Cô Châu phải ngồi linh thuyền thêm chuyến nữa mới đến chỗ Bát sư huynh của đệ, để Nhị sư huynh đệ tới nơi trước một bước."
Hẳn nhiên Thánh Thủ không ở Cô Châu, chuyện này Ly Tương biết rõ, nhưng cụ thể ở đâu thì hắn lại không chắc.
Điều này cũng nói rõ đến trạm đáp ở Cô Châu, hai kẻ đó phải đi linh thuyền thêm ít nhất một ngày một đêm, chính là tuyến đường ngắn nhất mà linh thuyền vận hành, như vậy chỉ cần Kiều Trác Việt xin lệnh "Súc Địa" từ tông môn là có thể đến nơi trước hai kẻ kia.
"Ở đó không có ai bảo vệ Bát sư huynh à?" Tiết Tử Dung nghi ngờ.
"Ai lại đi hại đến những tu sĩ "xây cầu, làm đường" kia chứ?" Ly Tương nói một câu đơn giản.
Đúng vậy, ai lại muốn hại những người đang đưa những điều mới mẻ ở huyền môn ra ánh sáng kia chứ?
Các môn phái tu chân lánh mình giữa chốn núi sâu, không can dự trần thế, hẳn nhiên khi huyền môn bị lôi ra ngoài ánh sáng như vậy, bọn họ ngứa mắt là điều dễ hiểu, nhưng đám hậu bối không nên thân của sư môn mình cũng trộn chung trong đó, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cùng lắm là về sau sẽ đưa các đạo luật phòng chống sự giao thoa giữa huyền môn và phàm nhân.
Thế nhưng thế gian nào chỉ có các môn phái.
Những gia tộc tu chân sống xa hoa giữa phàm gian, họ lấy gì để sống xa hoa? Theo đà phát triển của hệ thống linh tuyến, ưu thế của bọn họ ở phàm gian sẽ còn lại gì?
Có người nhận được lợi ích trực tiếp từ đây thì cũng có kẻ sẽ chịu thiệt.
Bá tánh đi lại dễ dàng, an toàn, hàng hóa không cần mất hàng tháng trời đi suốt từ nam ra bắc.
Cứ như vậy Thánh Thủ hẳn không phải người đầu tiên mà cũng không phải người cuối cùng rơi vào tầm ngắm này.
Tiết Tử Dung không đáp lời.
Nhiều năm y ở núi sâu, chỉ là không quá hiểu thế gian biến ảo đến đâu chứ hoàn toàn không phải kẻ ngốc.
Những lợi hại trong đó, nói một câu gợi ý y cũng đủ hiểu.
"Hiện tại linh thuyền còn bay giữa trời, chúng ta không có cách nào truyền tin ra đâu.
Chỉ có thể đợi đến rạng sáng.
Tìm đường chết không phải giấc mơ của huynh, huynh sẽ không làm điều gì ngu ngốc, huynh tin là đệ cũng vậy." Ly Tương nói xong thì tựa vào khung cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.
Linh thuyền vẫn lao vun vút giữa trời mây.
Sáng ngày hôm sau, tiếng thông báo vang vọng khắp linh thuyền nhắc nhở mọi người ở yên trong phòng trong hai khắc tới, Ly Tương với Tiết Tử Dung đả tọa một đêm cũng mở bừng mắt.
Bên ngoài, ánh sáng