Việc chia các tầng trên linh thuyền có khá nhiều nguyên nhân, một trong các nguyên nhân là để phòng ngừa "kẻ có lòng" cướp đoạt linh khí của phàm nhân ở phàm gian.
Hơn nữa tu sĩ không thích lẫn mình với phàm nhân, phàm nhân cũng e ngại tu sĩ nên việc phân chia này vô tình lại hợp ý cả hai cánh.
Bây giờ Ly Tương dẫn Tiết Tử Dung lẫn vào hàng phàm nhân.
Đầu óc Tiết Tử Dung không tệ, y đoán ra phần nào suy tính của Ly Tương nên cũng cẩn thận thu lại khí tức quanh mình.
Ly Tương thấy y thông minh vậy thì cũng đỡ phải dặn dò.
Trước linh thuyền là hai lối đi: Lối của phàm nhân và lối của tu sĩ.
Ly Tương ngoái đầu nhìn sang lối dành cho tu sĩ, bọn họ lên linh thuyền chỉ xuất ra tia linh lực để pháp trận kiểm tra một lượt, bên hàng của người phàm, bọn họ trình lên tờ phiếu đã mua từ trước để lên linh thuyền.
Hàng người dài là thế nhưng chẳng chút xào xáo, ai nấy đều đi lên theo đúng trình tự của mình.
Bên trong linh thuyền rộng rãi vô cùng, hai gian phòng được chia ra bởi hành lang dài, trên hành lang còn bài trí trận pháp tụ khí dưới sàn, mỗi bước chân giẫm lên đều sẽ phát ra xung động không thể thấy bằng mắt thường, hẳn là để khi đạt đến độ cao nhất định người phàm vẫn có thể hít thở bình thường.
Sau khi lên linh thuyền, Ly Tương kéo Tiết Tử Dung vào một gian phòng ở góc cuối hành lang.
Dựa vào kết cấu của con thuyền, Tiết Tử Dung nhận ra ngay đó là gian phòng ở đầu thuyền, là gian phòng hứng toàn bộ gió lạnh khi linh thuyền lao đi giữa bầu trời, hơn nữa không gian sẽ khá chật chội và bày trí đơn giản đến đơn sơ.
Tiết Tử Dung: "..."
Mặc dù hắn cảm nhận được kết giới che mưa chắn gió trên linh thuyền nhưng vào căn phòng đó y cũng không thoải mái gì cho cam.
Rốt cuộc đại sư huynh thiếu tiền lắm hay sao mà lại chọn gian phòng chó chê mèo hờn ấy kia chứ.
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi nhân sinh của tiểu sư đệ mình, Ly Tương có hơi áy náy, hắn kéo Tiết Tử Dung vào phòng, đóng cửa lại rồi nói: "Xin lỗi đệ, linh thuyền khởi hành sớm nhất tầng dành cho tu sĩ cũng đã kín người, chỉ còn lại gian phòng này, đệ chịu khó ở đây đi."
Tiết Tử Dung đặt chiếc ô Ngọc Tán lên bàn, y nhìn gian phòng bày biện đơn sơ vì không gian nhỏ hẹp thì quay đầu lại, nói với Ly Tương: "Sư huynh, chúng ta cũng đâu vội tới mức phải lên linh thuyền này?"
"À, ờ chỗ có hơi chật hẹp…"
"Đệ không nói chật hẹp.
Đệ chỉ muốn biết sao huynh lại vội đến vậy?" Tiết Tử Dung nhìn thẳng vào sư huynh mình mà chất vấn.
Thuyền cũng đã lên rồi, Ly Tương cũng không còn gì để giấu nữa, hắn nói: "Lần này huynh xin lệnh xuống núi, trừ thời gian đi lại thì chỉ còn bảy ngày.
Huynh phải tranh thủ chút thời gian đưa đệ đến Cô Châu rồi mới vòng sang Yêu Châu, đi lại cũng mất hơn ba ngày nên phải tính kỹ thời gian."
Nói xong, Ly Tương còn nhìn sư đệ mình.
Tiết Tử Dung ngạc nhìn vào ánh mắt sư huynh mình, chẳng nói được gì.
"Là huynh tự ý quyết định, huynh xin lỗi.
Nhưng dù sao huynh cũng thấy đệ nên đến nhà ngoại mình một lần…"
"Cám ơn sư huynh." Tiết Tử Dung khẽ nói.
Từ sau khi hành động của Tiết Văn Kỳ bại lộ, Tiết gia bắt đầu nhớ đến đứa con côi của gia chủ trước đang tu hành ở núi Thúy Vi, hàng năm vẫn có chút quà cáp qua lại, nhưng người thân ở Cô Châu của Tiết Tử Dung chưa một lần hỏi đến.
Điều này đã trở thành vướng mắc lớn nhất trong lòng đứa trẻ sớm sống cảnh côi cút.
Y không dám hỏi đến.
Tu hành kị nhất là vướng bận phàm thế.
Nhưng càng không hỏi rõ, vướng mắc càng thêm sâu.
Hai sư huynh đệ cứ thế im lặng, người ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, kẻ ngồi bên ghế mân mê tán ô, mãi đến khi cảm giác dưới chân có phần chuyển động, Tiết Tử Dung mới buông chiếc ô ra rồi nhìn theo ra ngoài cửa sổ.
Linh thuyền to lớn, để bay đến được độ cao cụ thể cần một quãng đường lấy đà để tránh cho người ngồi trên thuyền gặp choáng váng.
Bấy giờ đoàn người hẳn đã ổn định trong phòng cả rồi, đó đây vang lên tiếng nhắc nhở hai khắc sắp tới mọi người nên ở yên trong phòng mình, hẳn là đã dùng phù chú khuếch âm giọng nói nên âm thanh mới vang vọng đến vậy.
Ly Tương nhìn khung cảnh bên ngoài cửa số thay đổi dần, mãi đến khi mây trắng như lao vào khung cửa sổ, một giây trước khi chạm đến thì bị kết giới cản lại, lùa sang mạn thuyền, trả lại tầm nhìn thoáng đãng cho người trong phòng hắn mới xác định linh thuyền đã bay ổn định.
"Bát sư huynh của đệ là số một." Hắn cong mắt cười, phá vỡ không khí nặng nề quanh hai người.
Tiết Tử Dung cũng chiều theo: "Đệ còn chưa gặp huynh ấy nữa." Nói xong, Tiết Tử Dung cũng đứng dậy bước đến bên giường rồi ngồi xuống, "Linh thuyền bay ổn định như thế này đúng là phải hao tổn tâm trí."
Ly Tương gật đầu đáp: "Đúng vậy, đệ ấy bỏ ra mấy mươi năm để làm mấy thứ này, lần này đi thử cũng coi như chúng ta mở mang tầm mắt.
Quay về phải đưa tin khen ngợi lão Bát nữa."
Tiết Tử Dung bắt đầu cởi giày, co hai chân lên giường, y nhìn ra khung cửa sổ, nhìn xuống khoảng trời mây bên dưới, nhìn xuống cánh đồng với dòng sông bao la thoắt ẩn thoắt hiện rồi hỏi: "Đệ chỉ nghe mọi người nhắc đến Bát sư huynh, còn Ngũ sư huynh thì sao?" Y ngẫm nghĩ rồi nói: "Đệ lên núi nhiều năm rồi còn chưa nghe ai nhắc đến."
Ly Tương vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ lơ đễnh trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên, hắn nói: "Chết rồi, không có gì đáng nói cả."
Nhìn vẻ mặt đó của sư huynh mình, Tiết Tử Dung rất thức thời mà yên lặng không truy hỏi thêm.
Linh thuyền vẫn lao vun vút, xé mây rẽ gió đến Cô Châu.
Sau khi ở trong phòng chán chê cả ngày, buổi tối Tiết Tử Dung kéo Ly Tương lên boong tàu trên tầng của người phàm.
Ở đây đông người lại thêm đèn đuốc sáng trưng nên