Sau cùng mùa mưa cũng qua đi, hắn trút bỏ mấy sợi lông xấu xí, khoác lên mình lớp lông mới.
Giống loài của hắn, màu sắc trên lông vốn đơn điệu nhưng hắn cũng đã khá hài lòng, ít ra không còn mấy sợi lông cụt lủn, cứng ngắc kia, thêm nữa là hắn cảm thấy bộ lông này đủ ấm áp, đủ để hắn che chở cho các anh chị em mình.
Mỗi ngày, hắn ngửa cổ lên bầu trời, nhìn áng mây trong xanh trôi qua, trong lòng hắn là sự háo hức không nguôi.
Sức ăn của anh chị em hắn ngày một lớn hơn, hầu như mỗi ngày mẹ mang sâu, mang lúa về không còn đủ như trước.
Dù hắn cũng thèm ăn lắm nhưng trước hoàn cảnh gia đình như thế này, hắn chỉ đành nhịn lấy, lùi về sau mỗi lần mẹ mớm thức ăn cho.
Một buổi sáng mùa thu.
Sao hắn biết là mùa thu à?
À thì đó là vì lá trên cành đều đã ngả vàng.
Cái chạc cây xây tổ của hắn bỗng chốc hiện ra khi thật trơ trọi giữa mớ cành khẳng khiu.
Sáng đó, bầu trời se lạnh.
Đó là cái lạnh của mùa thu ở trên cao, cái lạnh mà hắn không thấy lạ lẫm chút nào.
Mẹ hắn không ra ngoài kiếm mối nữa, bà dành thời gian dạy anh chị em hắn bay.
Ban đầu, ai nấy cũng đều có vẻ sợ sệt cả.
Bọn hắn có thể chuyền cành gần, thi thoảng trượt chân rơi xuống khoảng đất dưới cây nhưng rất nhanh sẽ được mẹ chẳng biết xuất hiện từ đâu tha lại về tổ.
Nhưng lần này, mẹ chỉ lẳng lặng nhìn bọn hắn ngã sống xoài trên đất, chẳng có chút ý định tha chúng về.
Hắn hết nhìn mẹ rồi nhìn anh chị em mình.
Hắn không biết bọn họ thế nào, có cảm thấy mẹ bỗng không còn thương mình hay không, có sợ hãi sống chết hay không?
Hắn cũng không biết mình cảm thấy thế nào.
Bản năng của hắn cũng kéo hắn lùi vào tổ nhưng hắn lại muốn bước tới phía trước.
Cứ do dự được một chốc, một phiến lá mỏng rơi khỏi cành, bị gió kéo đi xa.
Hắn ngẩn ngơ nhìn theo chiếc gió bị gió cuốn đi ấy.
Đến khi hắn định thần lại, cả người mình đã ở giữa bầu trời.
Gió nâng thân hình của hắn lên, luồn qua từng sợi lông như dòng nước ấm luồn qua từng chiếc vảy cá vậy.
Hắn thích chí nghiêng cánh, rẽ đuôi rồi chúi đầu xuống đất, đến khi gần tiếp đất mới kéo ngoặc mình lên.
Hắn vui vẻ nhìn về phía sau, thấy anh chị em mình cũng dần rời khỏi chạc cây, sắp bắt đầu một cuộc đời mới, xây chiếc tổ của riêng mình, ấp ủ những quả trứng ngày sau mình sẽ sinh ra.
Hắn lượn một vòng, thấy mẹ cũng rời khỏi chạc cây, bay theo sau bọn hắn.
Thế là hắn bỗng đắc ý.
Đại khái thì tu sĩ ngự kiếm làm gì có mẹ theo sau kia chứ.
Mà khoan, sao hắn biết tu sĩ là cái giống gì, ngự kiếm là cái khỉ gì?
Hắn gạt những suy nghĩ, hình ảnh lạ lẫm cứ vô duyên vô cớ lướt qua đầu mình rồi tiếp tục nghiêng mình chao liệng trên trời cao.
Hắn bay qua đỉnh núi nọ, bay ngang qua mặt ao nọ, bay ngang qua cánh đồng lúa chỉ còn trơ gốc rạ.
Bay ngang qua thế gian này.
Hắn chợt mở bừng mắt.
Chắc là ở một đồng cỏ rộng lớn.
Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy đàn của mình đang cố chạy thục mạng trên cánh đồng rộng lớn.
Xung quanh mình cũng có vô số con đang cố chạy.
Hắn tần ngần đứng yên, muốn ngoái đầu nhìn cho rõ nhưng bản năng cứ thôi thúc hắn phải nhanh liều mạng chạy đi.
Mãi tới khi hắn biết phía sau mình là một bầy sói, con dẫn đầu thật to, không cần bản năng hắn cũng biết phải cắm đầu chạy.
"Thoạt nhìn trông mình cũng to lớn mà? Sao lại nhát cáy thế?" Hắn chán nản nghĩ khi sau cùng cũng đã chạy thoát, bây giờ đang cúi mình uống nước ở một dòng suối.
Hắn không tự nhìn được mình, nhưng nhìn vào những kẻ xung quanh, hắn ước chừng bản thân trông cũng như vậy.
Trên đầu hắn hẳn là có cặp sừng non, lông màu nâu gỗ, trên thân có đốm trắng ít hoặc nhiều.
Hắn cao cũng hơn eo người lớn dù hắn cũng không biết sao mình biết eo người lớn bao cao.
Với thể trạng này, một mình hắn chắc là không thoát khỏi bầy sói nhưng hắn không hiểu.
Bọn hắn chưa bao giờ đi một mình cả, sao chưa bao giờ đồng lòng để chống lại đàn sói mà chỉ biết bỏ chạy, mặc kệ "hươu thân" của mình bị lang sói cắn xé, phanh thây nuốt xương.
Chẳng lẽ bọn hắn phải chịu cả đời yếu đuối và trốn chạy, đáng thương nên đáng chết hay sao?
Hắn không cam lòng.
Nhưng nghĩ là vậy, mỗi lần đối mặt với bầy lang sói, hắn chạy còn nhanh hơn con hươu khác nữa là.
Bản năng chết tiệt.
Cuộc sống của hắn cứ thế trôi qua từng ngày.
Ngoại trừ những lúc bị sói đuổi thì còn lại phần lớn thời gian là gặm cỏ, uống nước ven rừng.
Thi thoảng tiếp đón vài con chim đậu trên lưng.
Không biết chúng rỉa lông hay bắt bọ cho mà hắn thấy khoan khoái vô cùng.
Cứ thế qua khỏi mùa hè, hắn nhận ra sừng của mình dài thêm một chút.
Tuy rằng so với những hươu khác, hắn cứ lọt thỏm thế nào ấy nhưng với những con hươu không sừng, hắn bỗng nổi trội hơn hắn.
Bầy đàn của hắn ăn cỏ từ bìa rừng này đến bìa rừng khác, uống nước từ con suối này đến con suối khác nhưng trong mắt hắn, mình còn chưa đi hết vùng đất rộng lớn này.
Mỗi ngày hắn đều nghĩ sẽ rời khỏi bầy đàn, chạy lên mỏm đá cao ở xa kia, chạy khỏi vùng đất này.
Hắn không biết mình muốn thấy cái gì, muốn kiếm tìm cái gì.
Hắn chỉ biết mình không thể ở đây được nữa.
Nhưng hết thảy cũng chỉ là suy nghĩ của riêng hắn.
Hè qua, thu tới.
Mỗi đêm hắn ngắm nhìn bầu trời sao lấp lánh, ngắm nhìn cá dưới sông bơi lội, hắn đều có khao khát đó, nhưng thân thể này lại chẳng chịu nghe theo lời hắn sai khiến, cứ ăn rồi ngủ, sau đó cắm mặt đi sau đàn hươu này.
Thậm chí còn bị xa lánh, chê bai vì sừng không to.
Mùa đông ở đây cũng không mấy khắc nghiệt, mặc dù thi thoảng có tuyết rơi nhưng dòng sông vẫn ấm cúng, tỏa ra hơi nước hấp dẫn hắn lội vào.
Đại đa số những loài vật ở đó đều đã chìm vào giấc ngủ sâu trừ đàn sói nhăm nhe tấn công bầy của hắn.
Vậy là giữa mùa đông, hắn theo đàn bắt đầu một chuyến di cư mà hắn đoan chắc hắn chưa bao giờ trải qua và lý do rời đi cũng không phải vì bầy sói.
Bầy đàn và hắn đi về phương nam ấm áp hơn, rời xa dòng suối ấm áp thân quen.
Trong chuyến hành trình đó, nhiều đồng bạn của hắn nằm lại dưới lớp tuyết.
Bọn hắn lúc đó sẽ vây quanh hươu đồng bạn đó, ngửi lấy mùi vị giống loài quen thuộc, khảy sừng mình vào sừng nếu nó có sừng hoặc chạm vào mũi nếu đó là hươu mẹ như nghi thức tiễn đưa, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Đi mãi như thế, cuối mùa đông đó, hắn và bầy đàn đến một vùng đất mới,