Điện thoại cúp máy, Ban Ngọc cầm di động chết đứng tại chỗ.
Bách Nam nhìn đồng hồ, chu đáo nhắc nhở, "Tiểu Ngọc, nếu bác gái xuất phát ngay bây giờ, đại khái mười lăm phút nữa là đến được đây."
"Nam Nam..." Ban Ngọc giật giật, ấm ức nhìn cậu.
"Hửm?"
"Mười lăm phút." Hắn tiến lên một bước ôm cậu rì rầm, "Chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi..."
Bách Nam ôm lại hắn, trong mắt tràn đầy ý cười, "Cho nên?"
"Hôn một chút đi..."
"Cái gì?"
Hắn đỏ mặt cúi đầu, hôn lên môi cậu, thấp giọng nói, "Anh xem lén giáo trình rồi...!sẽ không cắn em đâu..."
Bách Nam chớp chớp, nhắm mắt chủ động chào đón hắn.
Mười lăm phút sau, Ban Giác hùng hổ gõ cửa.
"Vì sao lại là anh?" Ban Ngọc trừng mắt.
"Mẹ sợ giữa đường mày chạy mất nên kêu anh đến đây áp tải." Ban Giác lạnh lùng mở miệng, tiến lên nhéo hắn, nhìn sang Bách Nam ngoan ngoãn đứng một bên, "Nếu nó lại chạy đến đây, em đừng mở cửa, trực tiếp gọi điện cho mẹ hoặc anh là được."
Bách Nam nhìn Ban Ngọc, cười gật đầu, "Ừm, lần sau em không cho vào nữa."
"Nam Nam!" Ban Ngọc ấm ức hô to.
"Kêu cái gì, nói nhỏ thôi, phiền hàng xóm quá." Ban Giác đánh hắn một cái, tiếp tục nói với Bách Nam, "Hai ngày nữa là đến hôn lễ rồi, em cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Đúng rồi, đến ngày đó nhà mình sẽ cho xe đi đón các bạn em, khách sạn và lễ đường tổ chức ở khá xa, sợ bọn họ tự đi không tiện."
Bách Nam không ngờ anh ta nghĩ đến cả chuyện này, vội cảm kích trả lời, "Em biết rồi, cảm ơn anh hai."
"Còn nữa, người đưa thân vào ngày hôn lễ đã liên lạc xong, đúng hẹn sẽ đến, nếu có vấn đề gì nhớ gọi điện cho anh hoặc mẹ trước, đừng gọi cho Tiểu Ngọc, trước hôn lễ điện thoại của nó sẽ bị tịch thu."
"Vì sao lại tịch thu di động của em? Kháng nghị!"
Ban Giác trừng mắt với hắn, túm người đi ra cửa, "Kháng nghị không có hiệu lực, về nhà anh dạy dỗ mày sau."
Bách Nam khẽ bật cười ra tiếng, tiến lên một bước cầm tay Ban Ngọc trấn an, lùi về dịu giọng, "Anh hai đi thong thả, lái xe cẩn thận."
"Ừ, nghỉ ngơi sớm đi, anh về đây." Ban Giác gật đầu, lôi Ban Ngọc vẫn đang giãy giụa kháng nghị vào thang máy.
Có lẽ là bị sự kiện Ban Ngọc "đào hôn" dọa dẫm, ngày hôm sau Khúc Văn Hân mời Cung Nhạc đến nhà Bách Nam tâm sự cho tĩnh tâm.
"Sư huynh." Bách Nam cắt ngang bài giảng hôn nhân khô khan của anh chàng, chỉ về hướng phòng sách, "Kỳ thật có rất nhiều phương pháp giúp thả lỏng tâm trạng, nếu anh không chê phiền, có thể giúp em củng cố chút kiến thức không?"
Cung Nhạc thở phào, vội bám vào bậc thang cậu vừa dựng, "Được được được, đương nhiên là được, kiến thức căn bản quan trọng lắm, không thể qua loa."
Bách Nam mỉm cười, đứng dậy dẫn anh ta vào phòng sách.
Ngày 26 tháng sáu, đại cát, hợp cưới gả.
Bảy giờ sáng đội ngũ đưa thân do Ban Giác sắp xếp đến gõ cửa nhà, Bách Nam kinh ngạc nhìn một lượt, phản ứng không kịp, "Sư phụ, dì Tô, sao lại là mọi người..."
"Đồ đệ của thầy kết hôn, thầy là bậc cha chú đương nhiên phải đi đưa rước rồi." Tô Tuyết Đào cất bước vào nhà, trên mặt mang theo không khí vui mừng, "Tuy con và Tiểu Ngọc đều là nam, không thể gọi là bên cưới bên gả như bình thường, nhưng cái gì cần có vẫn phải có, thầy đã chuẩn bị đoàn xe cho con, đảm bảo không kém cạnh nhà họ Ban, cứ yên tâm!"
Bà Tô cũng tươi cười bước lên giữ chặt tay cậu, hào hứng nói, "Nam Nam, hôm nay dì và sư phụ con chính là người nhà và hậu thuẫn của con, không cần lo lắng gì hết, yên tâm chờ kết hôn là được."
Bách Nam thấy mũi mình hơi xót, cúi đầu chớp chớp mắt, cười nói, "Cảm ơn sư phụ và dì Tô, mau vào nhà ngồi, mọi người ăn sáng chưa? Để con đi chuẩn bị."
"Thằng bé này." Bà Tô vội kéo cậu lại, nói dỗi, "Ở đâu có chuyện hôm nay làm chú rể mà vẫn phải vào bếp, dì và thầy con ăn rồi, không cần lo.
Đúng rồi, lễ phục đâu? Mau thay đồ đi, xe nhà Tiểu Ngọc sắp đến rồi đấy."
Bách Nam ngượng ngùng dừng bước, trả lời, "Lễ phục đang được ủi phẳng, một chút nữa là xong."
"Vậy đã ăn sáng chưa? Lát nữa đến lễ đường là không có thời gian ăn uống gì đâu, nhân lúc bây giờ xe chưa tới thì tranh thủ ăn cái gì lót bụng đi.
Nhẫn và hoa cài áo ở chỗ con hay là bên chỗ Tiểu Ngọc? Đừng quên mang theo." Bà Tô căng thẳng nắm chặt tay cậu, nhíu mày suy nghĩ, lại tiếp tục hỏi, "Mấy bộ đồ còn lại đâu? Đã là xong hết chưa?"
Lòng Bách Nam ấm áp, nghe vậy đỡ bà ngồi xuống ghế sô pha, mềm giọng, "Đã chuẩn bị đâu đấy rồi, con cũng đã ăn, chuyện bên này bác gái đã gọi người sắp xếp hết, sẽ không bị rối đâu, dì Tô yên tâm đi."
Bà Tô nghe vậy an tâm hơn nhiều, một lần nữa mỉm cười, gật đầu nói, "Xong hết là tốt, Nam Nam con đừng căng thẳng, có dì và sư phụ ở cạnh con.
Đúng rồi, có cả sư huynh con nữa, nó đang ở dưới sắp xếp chỗ đậu xe, làm xong sẽ lên."
Bách Nam thấp giọng đáp lời, nghiêng đầu nhìn Tô Tuyết Đào đang làm mặt nghiêm túc nghe cuộc đối thoại, sắc mặt dịu dàng hẳn.
Lễ phục đã là ủi xong, chuyên viên tạo hình giúp cậu mặc vào, cài kẹp cà vạt, lùi ra sau nhìn ngắm, vừa lòng gật đầu, "Hoàn mỹ, tỉ lệ dáng người của cậu Bách cân đối, mặc âu phục rất đẹp, tôi kiến nghị sau này cậu nên thường xuyên mặc."
Bách Nam nhìn thanh niên tuấn tú mặc âu phục trắng tinh, mặt mày ôn nhuận trong gương, quay đầu cười cảm ơn, "Tôi sắp không nhận ra mình luôn rồi, mấy hôm nay phiền mọi người quá, cảm ơn."
"Anh cũng sắp không nhận ra rồi đấy." Bách Đông cười đẩy cửa bước vào, buông hành lý, dang rộng tay về phía Bách Nam đang kinh ngạc quay đầu lại, mỉm cười nói, "Surprise! Thất thần làm gì, không định ôm mừng anh sao?"
Bách Nam bị niềm vui bất ngờ này đánh úp, sửng sốt mất nửa ngày mới bước nhanh qua ôm anh cả, kích động nói, "Anh, sao anh lại ở đây? Không, không phải anh nói không thể phân thân sao? Anh về rồi, thế bọn Bách Tây Bách Bắc..."
"Hôn lễ của em sao anh có thể vắng mặt." Bách Đông xoa xoa tóc cậu, cười nói, "Bách Tây Bách Bắc có người trông coi, em không cần lo.
Được rồi, anh ngồi máy bay mười mấy tiếng, mặt tiền chắc chắn đang rất không xong, trước hết phải đi thay quần áo đã, anh không muốn để nguyên thế này tham dự hôn lễ em đâu."
Bách Nam buông tay, lùi ra sau nhìn một lượt, bật cười, "Hình tượng này của anh đúng là lôi thôi quá." Âu phục nhăn nheo, râu ria lún phún, tóc tai lộn xộn, còn cả quầng thâm dưới mắt —— Là hoàn cảnh điển hình của những người dọc đường đi không được nghỉ ngơi đủ.
Chuyên viên tạo hình đứng một bên lên tiếng rất đúng lúc, "Có cần tôi hỗ trợ không? Ở phương diện thay đổi tạo hình này tôi chính là chuyên gia."
Bách Nam bật cười, vỗ vai Bách Đông, đẩy anh đến trước mặt chuyên viên tạo hình, "Vậy phiền anh, hình tượng quá nhếch nhác, đúng là cần phải đổi lại một chút."
"Vinh hạnh của tôi."
Bách Đông nhìn qua lại hai người, cũng cười theo.
Đúng tám giờ, chuông cửa vang lên, mọi người trong phòng khách dừng nói chuyện, ăn ý nhìn nhau, từng người tự giác hành động.
Bà Tô kéo Bách Nam vào phòng trong, Cung Nhạc ra cửa chuẩn bị mở, Tô Tuyết Đào khí phách ngồi trên sô pha, khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh cửa, bất động không nói.
Bách Đông nhìn người này lại nhìn người kia, nhíu mày suy nghĩ, yên lặng ra đứng sau lưng Tô Tuyết Đào.
Tô Tuyết Đào cực kỳ hài lòng nhìn anh ta