Bách Nam giúp Ban Ngọc sửa lại nơ áo, dịu dàng cười, "Thật sự rất đẹp, chẳng lẽ anh không tin tưởng mắt nhìn của em?"
"Anh tin chứ!" Ban Ngọc vội vàng trả lời, sau đó giơ tay dụi mắt, củng cố lại cảm xúc, lùi ra sau quỳ một gối xuống đất, chìa bó hoa trong tay đến trước mặt cậu, nghiêm túc nói, "Nam Nam, kết hôn cùng anh nhé."
"Ồ ồ ồ mau nhận đi mau nhận đi!" Cố Sa Văn điên cuồng vỗ vai Lưu Dũng, ồn ào góp vui.
Lưu Dũng giật giật khóe miệng, yên lặng dịch người qua một bên.
Bách Nam không ngờ hắn hành động như vậy, vội cúi người đỡ hắn dậy, "Tiểu Ngọc, anh làm gì thế, mau đứng lên."
"Nam Nam, kết hôn với anh đi, anh đảm bảo sẽ chăm sóc em thật tốt." Ban Ngọc nhẹ nhàng tránh tay, nhìn vào mắt cậu, mím môi, vượt qua cảm giác xấu hổ tiếp tục nói, "Nam Nam, anh biết mình không đủ chững chạc, ngày thường cũng là em luôn nhường nhịn anh, anh, anh sẽ nỗ lực trưởng thành hơn...!Ba mẹ chê lần trước anh cầu hôn quá tệ, lúc ấy anh cũng không suy nghĩ nhiều, em, à không, anh, cũng không đúng, ừm, Nam Nam, em có đồng ý kết hôn với anh không?"
Bách Nam nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo tâm trạng thấp thỏm của hắn, nghe hết bài diễn văn hoàn toàn không mạch lạc, trong lòng lẫn lộn đủ mọi cảm xúc.
Cậu quay đầu hít sâu, cố gắng áp hết cảm xúc mãnh liệt xuống, cũng quỳ một chân, nắm tay hắn, dừng một chút rồi mỉm cười gật đầu, "Em đồng ý."
"Em đồng ý?" Ban Ngọc nở một nụ cười ngây ngô rất mất hình tượng, đứng lên khom lưng, vươn tay kéo cậu dậy, "Nam Nam, em đồng ý rồi? Mau, mau đứng lên, dưới đất lạnh lắm, anh đã nói sẽ chăm sóc em thật tốt, ừm, Nam Nam, em thích cái gì anh sẽ mua tặng em, mỗi ngày anh đều lột tỏi cho em được không?"
"Tiểu Ngọc." Bách Nam túm chặt tay hắn, không vội đứng dậy, cúi đầu móc ra đôi nhẫn vàng Bách Đông đưa cho, nghiêm túc nói, "Anh Ban Ngọc, anh có đồng ý kết hôn với em không?"
"Nam Nam..." Ban Ngọc sửng sốt.
"Mỗi người một lần mới công bằng." Cậu mỉm cười, lắc lắc hộp nhẫn, "Đồng ý không? Cùng đồng hành nâng đỡ nhau suốt quãng đời còn lại."
"Cả đời?"
"Ừ, cả đời."
Ban Ngọc há miệng hít thở, vệt đỏ ửng từ vành tai nhanh chóng lan ra khắp mặt, vứt hoa sang một bên, nhào qua dùng sức ôm cậu, không ngừng gật đầu, "Đồng ý đồng ý, anh đồng ý! Em đã nói là suốt đời này, không được đổi ý!"
"Không đổi ý." Cậu bị hắn bổ nhào ngã xuống thảm, sau khi ổn định thân thể mới ôm lại hắn, sờ sờ tóc, thấp giọng nói, "Cũng không cho anh đổi ý."
Lưu Dũng kéo Cố Sa Văn đã xem tới choáng váng ra, thấp giọng hỏi hai người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, "Quay chụp lại hết chưa?"
Hai người một tay cầm máy ảnh tay kia cầm camera bật cười thả máy xuống, làm thế OK.
Lưu Dũng vừa lòng gật đầu, rút hai bao lì xì ra đưa cho bọn họ, quay đầu nhìn cặp đôi khoe ân ái đến muốn mù mắt cẩu độc thân, khoanh tay ôm ngực cười.
Ngọt ngọt dính dính xong, Bách Nam nghiêng đầu xấu hổ ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, cùng Ban Ngọc thẹn thùng hồi hộp trao đổi nhẫn cưới dưới ánh mắt trêu chọc ái muội của mọi người, sau đó cài hoa lên ngực áo, tay trong tay đi ra ngoài.
Cố Sa Văn định ồn ào muốn Ban Ngọc cõng Bách Nam nhưng bị Lưu Dũng phát hiện kịp thời, dứt khoát kéo người lại.
"Vì sao không cho tôi nói!" Sau khi từng tốp người vào thang máy, Cố Sa Văn căm giận trừng Lưu Dũng, cả giận.
Lưu Dũng ghét bỏ liếc hắn ta, lạnh lùng đáp, "Hai thanh niên đẹp trai ngời ngời kết hôn, rõ ràng đi bên nhau thuận mắt như thế vì sao phải bày trò cõng, ngại lễ phục ủi phẳng quá à? Còn nữa, chỉ số thông minh của Ban Ngọc hôm nay về 0 là vì cậu ta kết hôn, cậu FA vững bền góp vui làm gì, chẳng lẽ cũng sắp có chuyện tốt?"
Cố Sa Văn nghẹn họng, nắm tay nghiêng đầu, dứt khoát mở miệng, "Có cái cc!"
"......"
Dưới lầu chung cư, hai đoàn xe chiếm cứ hết bãi đất trống khiến một đoàn các cô các dì đi mua thức ăn về sợ đến ngây người.
Bách Nam nhìn hai chiếc xe xhoa đậu song song đằng trước, giật nhẹ Ban Ngọc, "Chúng ta ngồi cái nào?"
Ban Ngọc cũng bối rối, thấp giọng nói, "Cái dài hơn là của anh, cái rộng hơn là của chú Đào chuẩn bị, em thích cái nào? Tuy chú Đào rất dài dòng, nhưng dù sao cũng cố ý chuẩn bị cho em, làm sao bây giờ?"
Bách Nam 囧, cậu cũng không biết phải làm sao.
Tô Tuyết Đào ra sau một bước thấy hai người đứng bất động, bất mãn thúc giục, "Mau lên xe đi, từ đây đến lễ đường mất một tiếng rưỡi, đừng câu giờ nữa, đã tám giờ bốn mươi rồi."
Bách Nam quay đầu lại, bối rối hỏi, "Nhưng mà thầy ơi, ở đây có tận hai chiếc xe hoa, con với Tiểu Ngọc...!ngồi cái nào bây giờ?"
"Đương nhiên là ngồi cái dài hơn rồi!" Tô Tuyết Đào trừng cậu, ánh mặt như hận rèn sắt không thành thép, "Kết hôn đến nơi rồi mà đầu óc vẫn không sáng suốt gì hết, mau lên xe, phù rể là ai? Kêu họ ngồi lên cái còn lại đi!"
"Tôi tôi tôi, tôi là phù rể!" Cố Sa Văn hưng phấn giơ tay.
Lưu Dũng giật khóe miệng, lại kiên quyết đứng cách xa hắn ta thêm một khoảng nữa.
Bởi vì bên phía Bách Nam không có phù rể, cho nên dù ghét bỏ thế nào Lưu Dũng vẫn phải cùng Cố Sa Văn ngồi lên chiếc xe thể thao gắn đầy hoa hồng và nơ lụa.
Lưu Dũng đen mặt, Cố Sa Văn lắm miệng, hai người ngồi cạnh nhau mang đến phong cách cực kỳ mới lạ.
Vấn đề giải quyết xong, mọi người ai lên xe người nấy, lúc này pháo mừng mới nổ vang, đoàn xe khởi hành chạy về hướng lễ đường.
Bác gái xách giỏ rau hơi héo nhìn đoàn xe đi xa dần, choáng váng hỏi, "Tiểu khu của chúng ta có đại gia vào ở từ lúc nào vậy? Nhìn đội hình rình rang kia, tôi không nhìn lầm đấy chứ..."
Bà bạn đi cùng duỗi tay véo mặt bà một cái, hỏi, "Đau không?"
Bác gái rụt ra sau, che mặt, "Đau."
"Thế tức là không nằm mơ rồi..."
Một vệ sĩ mặc đồng phục đen nhanh chóng đến gần, móc mấy bao lì xì trong túi ra im lặng đưa cho các dì, xoay người dứt khoát đi thẳng.
Các dì các cô cúi đầu nhìn phong bao đỏ, lại nhìn chuỗi pháo mừng vẫn nổ tanh tách cách đó không xa, càng choáng hơn,