Bữa sáng xong xuôi, đơn vị tân binh tiếp tục các bài huấn luyện cường độ cao của binh chủng đặc công, đến buổi trưa mới được giải lao. Sau bữa cơm trưa, Kiệt tranh thủ không có ai để ý, lúc này mới lẻn tới bệnh xá, tìm chỗ dưỡng thương của Điền.
Vừa mới tới khu vực bệnh xá, người đầu tiên Kiệt chạm mặt không ngờ lại chính là Thanh.
- Đồng chí Kiệt ? - Thanh ngạc nhiên lên tiếng. - Cậu đi đâu đấy ? Bị thương ở đâu à ?
- Dạ không. - Kiệt có chút hồi hộp, phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh khi nói chuyện với Thanh. - Em tìm một người đồng đội của em đang dưỡng thương ở bệnh xá. Đồng chí ấy bị chấn thương xương chậu từ hôm kia, do ngã từ trên cao xuống đất ạ.
- À tôi có biết trường hợp đó rồi. - Thanh nói. - Đồng chí ấy đang nằm ở phòng số Ba ấy, cậu tới đó là thấy đồng chí ấy nằm ngay cửa ra vào luôn.
- Em cảm ơn chị. - Kiệt vâng lời nói, rồi vội quay đi, cố giấu đi gương mặt đỏ bừng vì sắp ngượng tới nơi của mình.
Kiệt chia tay Thanh, mỗi người đi một hướng khác nhau, khi đã cách Thanh một quãng đủ xa, lúc này Kiệt mới trấn tĩnh lại, cảm thấy bản thân mình thật có diễm phúc, lần nào tới bệnh xá cũng được gặp Thanh đầu tiên.
Cái này gọi một cách dân dã chính là duyên phận.
Kiệt cảm thấy suy nghĩ của mình có chút lạc đề, bèn hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, tập trung toàn lực nghĩ chuyện chính sự sắp tới. Trước cơn bão là bình yên, khoảnh khắc gặp Thanh vừa rồi khiến cậu cảm thấy trong lòng có chút bình lặng, sợ rằng bản thân sắp phải đối diện với cuồng phong khủng khiếp.
Trở thành bộ đội đặc công là khao khát của mỗi người lính của quân đội nhân dân, cả Kiệt và Điền đều không phải ngoại lệ. Hai người đều đã phấn đấu hết mình, ý chí sắt đá, nỗ lực cực hạn, đạt tới mức độ mà trước đây không ai có thể ngờ là mình có thể làm được, cũng chỉ vì muốn được đứng vào hàng ngũ danh giá của binh chủng đặc công. Ấy vậy mà chỉ vì một ý tưởng trốn chạy trong một buổi diễn tập bình thường hết sức, Điền đã vĩnh viễn mất đi cơ hội đó, mọi công sức mà cậu ta bỏ qua trong suốt thời gian qua đều đổ sông đổ biển.
Chuyện này do người khác gây ra cũng đủ khiến Điền ghi hận trong lòng, đằng này người gây chuyện lại chính là Kiệt, mâu thuẫn giữa hai người vốn đã không khả quan bây giờ lại càng trở nên tồi tệ hơn. Kiệt ngẫm nghĩ mọi chuyện, cảm thấy mình thật dở hơi khi xung phong đại diện cho đơn vị tân binh thăm bệnh Điền, đã vậy lại còn đi một mình nữa, chỉ sợ mâu thuẫn hai người sẽ thành đánh nhau mà chẳng có ai khác ở đó để ngăn cản hai người.
Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy một thân một mình thăm Điền đúng là quyết định sai lầm, bèn đổi ý quay lại, định bụng nhờ người khác đi thay, hoặc rủ thêm Sơn đi cùng cho đỡ ngại.
Kiệt quay đầu, vừa rời khỏi dãy nhà bệnh xá liền phát hiện Thanh đang đi từ hướng khác về phía mình, liên tục bấm điện thoại trên tay, bên nách còn kẹp thêm một bìa hồ sơ bệnh án của ai đó. Phát hiện có người đứng trước mình, Thanh ngẩng đầu lên, cô thoáng có một chút bất ngờ, bèn lên tiếng trước :
- Ủa cậu thăm đồng đội nhanh vậy ? Tôi vừa đi một tí mà đã thấy cậu ra rồi.
- Em định rủ thêm vài người nữa đi cùng. - Kiệt ngập ngừng nói, không biết có nên kể chuyện giữa cậu và Điền có mâu thuẫn với nhau cho Thanh nghe hay không. - Em là người gián tiếp khiến đồng chí ấy bị chấn thương, chắc đồng chí ấy đang giận em lắm, sợ đi một mình lại sinh chuyện nữa.
Thanh nhìn thẳng vào mắt Kiệt, ánh mắt sắc sảo như đọc được tâm tư nặng trĩu lòng cậu, cuối cùng cô ngán ngẩm nói :
- Nếu tôi là cậu, tôi còn chẳng dám đi thăm đồng chí ấy nữa cơ.
Kiệt mặt chảy dài như trái dưa leo, lười Thanh nói càng củng cố thêm sự tần ngần của bản thân.
- Bây giờ tôi đến khám cho đồng chí ấy một lát, cậu có thể đi cùng tôi cũng được.
Kiệt lo rằng nếu Điền có nổi điên với cậu, Thanh cũng chẳng thể ngăn cản được, nhưng chí ít có cô ở đó, cậu cũng cảm thấy đỡ khó xử hơn. Với lại Thanh ở đó cũng một phần kiềm chế được Điền, cậu ta sẽ không thể phản ứng thái quá với Kiệt được.
Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng Kiệt đồng tình với đề xuất của Thanh, hai người song song bước qua dãy hành lang, trên đường đi chẳng ai nói với nhau câu nào, chẳng mấy chốc Kiệt đã đến trước cửa phòng bệnh số Ba.
Từ ngoài cửa nhìn vào có thể thấy Điền đang nằm trên một chiếc giường sát tường, đang ngồi tựa vào thành giường nghịch điện thoại, bên ngoài cậu ta chẳng băng bó gì, thoạt nhìn vào sẽ lầm tưởng rằng cậu ta không hề bị chấn thương gì. Điền nhận thấy có người đứng trước cửa, thấy Thanh thì nhẹ nhàng gật đầu chào cô một cái, nhưng khi ánh nhìn cậu ta liếc qua Kiệt, sắc mặt Điền có chút trầm xuống, nhưng cậu ta chẳng nói gì, yên lặng theo dõi hai người cùng bước vào phòng.
Dẫu đã đoán trước được thái độ của Điền đối với mình, nhưng thấy phản ứng của cậu ta khi nhận ra mình đi cùng Thanh, Kiệt lại cảm thấy có chút mất tự nhiên. Cậu cố gắng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu chào Điền một cái, rồi đứng ở cuối giường, theo dõi Thanh khám sơ qua cho cậu ta.
- Chúng tôi đã hoàn tất xong thủ tục để chuyển đồng chí tới bệnh viện quân y tỉnh. - Thanh nói. - Phiền đồng chí kí vào đây.
Điền cầm bút, tay thoăn thoắt kí lên góc dưới bên phải tờ giấy, rồi đóng tập hồ sơ lại trả Thanh, toàn bộ quá trình cũng không liếc mắt nhìn Kiệt một cái, xem cậu như một người vo hình vậy.
- Chiều nay sẽ có xe đưa đồng chí tới bệnh viện. - Thanh nói. - Chúc đồng chí mau chóng hồi phục sức khỏe của mình. À đúng rồi, đồng chí có đồng đội ghé thăm đây, hai người cứ tự nhiên nói chuyện với nhau, tôi ra đây làm vài hồ sơ sổ sách cái đã.
- Chào đồng chí Điền. - Kiệt gật đầu, gượng cười nhìn Điền nói.
- Chào Kiệt. - Điền gật đầu chào lại cậu, vẻ mặt vô cảm chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi ngán ngẩm nhìn hướng khác.
- Tôi thay mặt các anh em chiến sĩ của đơn vị tân binh đến để tạm biệt đồng chí. - Kiệt đi thẳng vào vấn đề chính. - Cũng như muốn trực tiếp xin lỗi đồng chí vì đã gián tiếp khiến đồng chí thành ra như vậy.
- Bây giờ chuyện đã lỡ như vậy rồi, có xin lỗi cũng chẳng thể cứu vãn được nữa. - Điền nói. - Gia nhập binh chủng đặc công là mong muốn lớn nhất đối với tôi, vậy mà bây giờ tôi phải chịu chấn thương như vậy, e rằng sau này không còn cơ hội tham gia binh chủng này một lần nữa.
- Đâu nhất thiết phải vào được binh chủng đặc công đâu. - Kiệt nói. - Chỉ cần đồng chí còn có thể tại ngũ, ở lại phục vụ cho quân đội nhân dân, như vậy đã là đóng góp rất lớn cho đất nước và đồng bào rồi. Tôi hi vọng đồng chí có thể bỏ qua cho tôi lần này.
- Mục tiêu của tôi là vào được binh chủng đặc công, còn việc phục vụ cho quân đội nhân dân là nghĩa vụ mà mỗi người chiến sĩ phải chấp hành rồi. - Điền khó chịu ra mặt, đáp trả lại Kiệt. - Đồng chí có biết là tôi đã nỗ lực rất nhiều để có thể được đơn vị lựa chọn thi tuyển vào bộ đội đặc công, đó là còn chưa kể đến những thử thách trong giai đoạn tuyển chọn để được ở lại biên chế chính thức nữa. Vậy mà bây giờ tôi lại nằm bẹp giường, cơ hội đó đã khép kín lại rồi, tôi sẽ không thể thực hiện được ước mơ đó, nếu đổi lại là đồng chí, liệu đồng chí có thể dễ dàng bỏ qua không ?
Kiệt cứng họng, không biết phải trả lời thế nào, trong lòng cảm thấy mất tự nhiên, đảo mắt tránh nhìn vào ánh mắt của Điền.
- Giờ thăm bệnh hết rồi. - Thanh ý thức được không khí ngày càng nặng nề, bèn chen vào giải nguy cho Kiệt. - Cậu về đi Kiệt, để cho đồng chí Điền nghỉ ngơi.
- Tôi về nhé đồng chí Điền. - Kiệt ngầm hiểu ý Thanh, gật đầu chào Điền. - Chúc đồng chí mau chóng khỏe lại.
- Người như đồng chí sao hiểu được những lời tôi vừa nói cơ chứ. - Điền lại mỉa mai nói tiếp.
- Ý đồng chí là sao ? - Lời vừa rồi khiến Kiệt sững người lại, cậu đứng ở ngưỡng cửa, quay đầu hỏi Điền.
- Chúng tôi xuất thân từ gia đình bình thường, không phải gia đình cán bộ, công chức gì. - Điền nói. - Muốn trở thành bộ đội đặc công phải nỗ lực không ngừng nghỉ bằng chính toàn bộ sức lực mình. Còn người như đồng chí vốn là con ông cháu cha, kiểu gì chả được người nhà chạy tiền cho một chỗ đứng trong binh chủng đặc công như vậy.
Kiệt thoáng có chút chột dạ, từ khi bước chân vào doanh trại của binh chủng đặc công, cậu gần như không liên lạc gì với người ba của mình, ngoại trừ Sơn ra cũng chẳng có chiến