Hai người rong ruổi trên đường khoảng mười lăm phút, rất nhanh đã tới được nhà của Thanh. Đối diện với ngôi nhà bốn tầng khang trang của gia đình cô, Kiệt chợt cảm thấy có chút áp lực đè nén trong lòng, bất giác cảm thấy hồi hộp vô cùng.
- Cậu sao thế ? - Thanh dường như hiểu được tâm tư của Kiệt, bèn hỏi.
- Em hơi hồi hộp thôi. - Kiệt nói.
- Có gì đâu mà hồi hộp trời. - Thanh bật cười nói. - Chỉ là đến nhà bạn bè ăn bữa cơm thân mật thôi mà.
Sự thật thì hai người cũng chỉ là bạn bè, Kiệt không dám phủ nhận, quan hệ giữa hai người chưa phải là mối quan hệ yêu đương gì. Nhưng cậu cũng cảm thấy áp lực như mình sắp ra mắt gia đình người yêu vậy, nếu như tối nay không thể hiện tốt với gia đình cô, khiến ba mẹ cô có ác cảm với mình thì cậu không chỉ làm xấu đi hình ảnh của người lính quân đội nhân dân, mà còn làm cho kế hoạch bày tỏ tình cảm của mình với Thanh bước đầu thất bại.
- Em vẫn thấy hồi hộp ... - Kiệt nói, không biết phải diễn giải sao cho phù hợp, cũng không muốn để lộ ý tứ mình có tình cảm với Thanh.
- Hồi hộp gi trời, cứ thoải mái đi. - Thanh nói. - Đừng đứng ngây người ra đó nữa, bấm còi đi thì mới có người ra mở cổng chứ.
Kiệt làm theo lời Thanh, đưa tay bấm còi chiếc xe máy, rồi im lặng chờ đợi. Một lát sau, từ trong nhà có bóng người lật đật chạy ra, một giọng nói trong veo vọng từ trong nhà ra ngoài :
- Quen không mà bấm còi ?
Kiệt hơi ngớ người, cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, giống như giọng nói của Thanh mà ở phiên bản trẻ trung chứ không sắc sảo như cô.
- Mở cửa nhanh đi. - Thanh thản nhiên nói lại. - Nay chị dẫn trai đẹp về này.
- Mẹ ơi ! Chị Thanh dẫn người yêu về kìa ! Chuyện lạ có thật luôn ! - Người trong nhà nghe Thanh nói vậy bèn thích thú quay vào nhà la lên, khiến Kiệt ngượng đến đỏ cả mặt.
- Cậu thông cảm nhé. - Thanh cười nói với Kiệt. - Cậu còn nhớ bé Thủy em tôi chứ ? Con bé tinh nghịch quá, nếu có trêu cậu dữ quá thì mong cậu đừng để bụng.
Kiệt khẽ gật đầu, ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng thì ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ tới nơi.
Thủy nhanh chóng chạy ra mở cổng, vừa nhìn thấy Kiệt thì mắt chữ A miệng chữ O nhìn Kiệt, nhưng vì cậu đang đeo khẩu trang, chỉ để hở ánh mắt nên Thủy chưa nhận ra cậu chính là anh lính ở khu cách li dịch bệnh COVID 19 hồi năm ngoái. Còn Kiệt thì lén nhìn Thủy một lượt, trông cô giống như một phiên bản trẻ hơn của Thanh, và ngoại trừ ngoại hình Thủy trông có phần trưởng thành và xinh đẹp hơn thì cô vẫn không thay đổi mấy so với hồi năm ngoái, nhất là tính tình có phần hơi trẻ con và năng động như hồi còn ở khu cách li.
Kiệt tháo khẩu trang che mặt ra, lập tức Thủy reo lên :
- Bạn trai chị Thanh đẹp trai quá ! Ơ mà sao nhìn anh quen thế nhỉ ?
- Bạn trai cái đầu mày ấy. - Thanh mắng yêu Thủy. - Đồng chí này vừa được phân về công tác ở cùng đơn vị với chị, nay được nghỉ phép nên chị dẫn về nhà mình chơi. Còn nhớ năm ngoái mày phải đi cách li vì tiếp xúc với người bệnh không ? Đồng chí này năm ngoái đi hỗ trợ công tác cách li đấy, mày suốt ngày nhắc về người ta mà giờ không nhận ra à ?
- À nhớ rồi. - Thủy vỡ lẽ nói. - Anh tên là Kiệt đúng không ? Em nhớ anh còn một người đồng đội nữa, đúng không ?
- Đúng rồi. - Kiệt trả lời Thủy. - Đồng chí ấy tên Sơn, cũng được cử về công tác ở đơn vị chỗ chị Thanh luôn.
- Vậy là sau này em được gặp anh thường xuyên hơn rồi. - Thủy nói. - Công nhận mấy anh lính ở chỗ chị Thủy toàn nam thần, sau này có dịp thì chị dẫn em tới đó tia trai đi nhé.
- Mày mê trai vừa thôi. - Thanh nói. - Nơi quân sự chứ không phải ổ trai đẹp cho mày tia đâu.
- Hứ, kệ em. - Thủy hếch mũi, bướng bỉnh nói.
- Thanh dẫn bạn về đấy hả con ? - Từ trong nhà có hai người lớn tuổi bước ra, Kiệt đoán người vừa lên tiếng là ba của Thanh, người còn lại là mẹ Thanh, trong lòng chợt có chút bồn chồn.
- Dạ, bạn con ở cùng chỗ làm ạ. - Thanh giới thiệu.
- Con chào hai bác. - Kiệt lễ phép cúi đầu chào.
- Con là bộ đội hả ? - Bác gái nhìn Kiệt trầm trồ. - Công nhận đẹp trai cao ráo quá ha.
- Dạ. - Kiệt tỏ vẻ tự nhiên, lễ phép trả lời.
- Con công tác ở binh chủng nào vậy ? - Bác trai tỏ vẻ hiểu biết nhiều về quân đội, hỏi Kiệt.
- Dạ con công tác ở binh chủng đặc công. - Kiệt nói. - Cấp bậc hiện tại là trung sĩ ạ.
- Đặc công là giỏi lắm rồi đó. - Bác trai khen ngợi.
- Công nhận con Thanh làm trong quân đội rồi dễ kiếm chồng đẹp trai quá ha. - Bác gái nói. - Chẳng bù cho con Thủy nhà mình, mười tám tuổi đầu còn chưa thấy dẫn bạn trai về ra mắt nữa.
- Mẹ ! - Thủy phụng phịu. - Con học Bách khoa, mà Bách khoa đầy trai, thiếu gì người để dẫn về. Với lại đây chỉ là bạn chị Thanh thôi chứ đâu phải người yêu của chỉ đâu.
- Đúng rồi đó mẹ. - Thanh nói. - Tụi con chỉ là bạn thôi ...
- Còn bạn bè gì nữa, mau cưới đi để ba mẹ còn có cháu bế. - Bác trai thúc giục, khiến Kiệt có chút đỏ mặt.
- Thôi ăn cơm đi mẹ, con đói lắm rồi. - Thanh nói, mọi người lúc này cũng dừng cuộc vui, lục đục xuống bếp chuẩn bị nấu cơm.
Một nhà bốn người lúc nào cũng hòa thuận vui vẻ, ngay cả Kiệt dù là người ngoài nhưng cũng có thể cảm nhận được sự ấm cúng từ gia đình này mang lại. Cảm giác một nhà đầy đủ các thành viên này Kiệt chưa từng được trải qua, ban đầu cậu có một chút xa lạ, nhưng cũng cảm thấy một chút vẻ quen thuộc, cảm tưởng như bản thân mình chính là một phần của gia đình này.
Thanh khẩn trương đi tắm, rồi một nhà bốn người cùng với Kiệt ngồi vào bàn ăn dùng bữa. Thanh rủ Kiệt ngồi cạnh mình, khiến tim cậu có chút lỡ nhịp, mùi hương sữa tắm từ thân thể Thanh toát ra vô tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ thính giác của Kiệt, khiến cậu có chút ngất ngây,, tựa như đang hưởng thụ tinh hoa của đất trời, chỉ ước khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Trên bàn có đủ bốn món mặn một món canh, tất cả đều nóng sốt dẻo và ngon chứ không khó ăn như cơm của nhà ăn quân đội nấu, có thể xem như bữa cơm ngon nhất mà Kiệt được ăn kể từ khi nhập ngũ, hương vị thơm ngon cùng không khí ấm cúng của bữa ăn khiến Kiệt ăn một cách ngon miệng, cũng khiến cho người làm cơm là bác gái cảm thấy hài lòng khi món ăn mình làm được người ngoài thích thú đến vậy.
Mọi người vừa dùng bữa vừa nói chuyện vui vẻ, hai bác hỏi han về gia đình Kiệt, cậu cũng thành thật kể lại, có nói giảm nói tránh hoặc lược bỏ tình tiết đôi chỗ để tránh gây trở ngại trong việc tìm kiếm sự ủng hộ của người lớn cho mối quan hệ giữa cậu và Thanh. Rồi bác gái, Thanh và Thủy hỏi han về việc học hành hoặc cuộc sống của mọi người, còn Kiệt cùng bác trai thì khui bia, vừa uống vừa bàn luận chính sự thế giới, càng nói chuyện lại càng hăng, hai người vừa gặp nhau một buổi tối mà cứ ngỡ thân quen nhau một đời rồi vậy.
- Hình như quân nhân thường ở trong doanh trại suốt chứ đâu được ra ngoài thường xuyên đâu đúng không con ? - Bác gái ân cần hỏi Kiệt.
- Dạ thỉnh thoảng tụi con được nghỉ phép, những lúc thế này tụi con hay ra ngoài chơi ạ. - Kiệt trả lời. - Chủ yếu là về thăm gia đình thôi.
- Thế khi nào con định về nhà ? - Bác trai hỏi.
- Có lẽ chiều mai ạ. - Kiệt nói dối.
- Vậy tối nay con ngủ lại đây đúng không ? - Bác trai niềm nở nói tiếp. - Thanh, Thủy, tối nay hai chị em dẫn anh lính này đi chơi đi, kiếm chỗ nào vui vui mà chơi, đừng làm chuyện gì bậy bạ là được.
- Kiệt là dân Nam Giang luôn mà, chỗ nào trong thành phố cũng đều đi hết luôn rồi, biết dẫn đi đâu được ? - Thanh hỏi.
- Cứ dẫn thằng bé đi đi, dù là người ở đây nhưng mà kể từ lúc vào quân đội thằng bé cũng ít được ra ngoài chơi rồi, nay tranh thủ dẫn đi một bữa. - Bác trai nói. - Với lại con bé Thủy học ở Sài Gòn lâu ngày mới về, nhân dịp này mọi người đi chơi một bữa đi.
- Con cũng chẳng biết đi đâu nữa ạ. - Kiệt nói, ba năm rồi cậu chỉ quanh quẩn ở quân doanh, những nơi ăn chơi buổi đêm nổi tiếng ở Nam Giang hầu như cậu đều đã quên sạch.
- Hay là đi ra khu dân cư Nam Giang Pearl Center đi, chỗ đó còn có trung tâm thương mại nữa đấy. - Thủy gợi ý. - Khu đó mới xây xong hồi năm ngoái, chắc anh Kiệt cũng chưa từng ra đó bao giờ nhỉ ?
- Anh có đi một lần. - Kiệt nói, thấy mặt Thủy hơi xị xuống bèn vội bổ sung. - Lần đó anh chỉ đi ngang qua thôi chứ không có vào trong. Nghe nói khu đó bán đồ mắc lắm, phận làm lính như anh đâu có nhiều tiền, không dám vào trong đó.
- Không sao đâu con, nay thích gì cứ mua, chị em Thanh Thủy trả tiền hết. - Bác trai sảng khoái nói.
Thanh, Thủy : "..."
- Thôi kì lắm bác ạ. - Kiệt thành khẩn nói. - Đi chơi thì được chứ con không mua đồ đâu, lúc vào doanh trại lại bị quân cảnh giữ lại hết.
Thanh nghe Kiệt nói vậy, lúc này ngoài mặt mới tỏ ra hài lòng, còn Thủy lộ liễu hơn, giơ ngón cái tán thành với cậu.
- Tiếc nhỉ, trong quân đội gắt gao quá. - Bác gái thở dài.
- Vậy mới đào tạo được mấy người lính xuất sắc được chứ. - Bác trai nói. - Bác là bác chấm con rồi đấy, con với cái Thanh nhà bác mà lấy nhau là đẹp đôi đấy.
Dẫu biết bác trai chỉ nói bông đùa, nhưng trong lòng Kiệt lại le lói một tia hi vọng.
Bữa cơm xong xuôi, bác gái cùng Thanh và Thủy dọn dẹp mọi thứ, còn Kiệt cùng bác trai ngồi ở phòng khách xem thời sự, hàn huyên thêm một chút. Một lát sau đã thấy ba người phụ nữ dọn dẹp xong, rồi Thanh và Thủy đi thay đồ, lát sau lại xuất hiện trước mắt Kiệt, khiến cậu có chút ngẩn ngơ. Thanh mặc một chiếc quần short, phối với một chiếc áo thun, để lộ ra đôi chand ài trắng muốt, còn Thủy thì mặc yếm váy cùng với áo thun, nom toát lên vẻ trẻ con tinh nghịch đặc trưng của cô.
- Sao ngồi ra đấy vậy ? - Thanh khó hiểu nhìn Kiệt. - Cậu không thay đồ à ?
- Em thay đồ rồi. - Kiệt thật thà nói.
- Sao vẫn mặc quân phục vậy ? - Thanh hỏi tiếp.
- Theo quy định thì ở nơi công cộng em vẫn phải mặc quân phục. - Kiệt nói tiếp.
- Rắc rối nhỉ. - Thanh ngao ngán.
- Kệ đi. - Thủy chen lời. - Anh Kiệt mặc quân phục vào lại càng đẹp trai.
- Mê trai ít thôi. - Thanh lườm Thủy. - Thôi đi kẻo muộn.
Kiệt chào hai bác, sau đó cùng Thanh và Thủy lấy hai xe máy ra. Kiệt ngỏ ý muốn chở Thanh, nhưng Thủy nhanh nhảu nhảy lên yên xe ngồi phía sau cậu, còn Thanh chỉ nhìn cô em mình mà ngao ngán cười, rồi ngồi một mình trên chiếc xe còn lại.
Kiệt có hơi chút thất vọng, người cậu muốn chở là Thanh chứ không phải Thủy. Nhưng cậu không dám nói điều mình nghĩ, sợ làm mất lòng Thủy, lại vô tình khiến cho Thanh nghĩ ngợi vu vơ lại đoán ra được tình cảm thật sự mà cậu dành cho cô.
Hai nữ một nam cùng nhau rong ruổi trên đường, băng ngang khu CBD với các tòa nhà ốp kính hiện đại rực rỡ ánh đèn điện ở trung tâm thành phố, tới khu dân cư Nam Giang Pearl Center cách trung tâm thành phố không xa. Buổi tối, nhiều người đổ ra đường chơi, giải trí sau một ngày làm việc mệt mỏi, Kiệt và Thanh vất vả lắm mới tìm được chỗ gửi xe, rồi cùng Thủy đi bộ vào khu dân cư.
Khu dân cư Nam Giang Pearl Center là một tổ hợp chung cư cao ốc và trung tâm thương mại hiện đại, đóng vai trò là bộ mặt của thành phố Nam Giang. Khu dân cư gồm mười sáu tòa chung cư cao tầng, tất cả vây quanh một tòa nhà cao chót vót ở trung tâm được gọi là tháp Pearl Tower đồng thời cũng là tòa nhà cao nhất tỉnh Nam Giang tính tới thời điểm này. Bên dưới tòa tháp, người ta xây dựng một công viên lớn hình tròn, tạo thành mảng xanh phù hợp với cảnh quan của khu dân cư, cũng là nơi thu hút nhiều người tới đây vui chơi giải trí nhất khu dân cư.
Kiệt, Thanh và Thủy dạo bộ trên những con đường được quét dọn sạch sẽ của khu dân cử, băng ngang qua các cửa hiểu, hàng quán thuê mặt bằng ở tầng trệt dưới chân các tòa nhà, trong lòng