Kiệt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt Khải tỏ ra bình tĩnh, giống như bầu trời trước khi cơn bão ập tới, bình thản một cách lạ thường.
Đoàn xe giữ nguyên tốc độ, từ xa đã lờ mờ thấy được bóng dáng của ngôi trường tiểu học in lên bầu trời đêm, càng lúc càng rõ dần, cuối cùng đoàn xe dừng lại phía trước cổng trường tiểu học.
- Mau mở cửa ! - Xe chưa dừng lại hẳn, Khải đã khẩn trương đứng lên thúc giục Kiệt, giọng nói nghiêm nghị chứng tỏ đã tới giờ hành động.
Kiệt gạt cần mở cửa, Khải lách người qua thi thể gã zombie ban nãy, mau chóng xuống xe, còn Kiệt phụ trách khuân xác của gã ném khỏi xe buýt, rồi nhanh chóng theo chân Khải. Người của những xe khác cũng đã xuống, mọi người tập hợp với nhau, nhìn vào cổng trường, thấy bên trong sân trường sớm đã tập trung đông đủ các nạn dân, đèn đuốc sáng trưng, xem chừng toàn bộ số địa lôi bố trí dưới sân lúc trước đều được dọn đi hết, mà có vẻ chẳng còn ai e sợ đám zombie tập kích bất ngờ nữa.
- Kiệt, Trọng, hai người tập hợp tiểu đội của mình, chuẩn bị cùng tôi chiến đấu với zombie đang đuổi theo sau lưng, lập một phòng tuyến tạm thời để những người khác lên xe. - Khải tập hợp Kiệt, Trọng và Bảo lại, phân công công việc. - Bảo chỉ huy tiểu đội của mình, cùng với Ritthirong canh chừng đoạn đường phía trước, nếu phía sau cần chi viện thì cử một nửa tiểu đội ra sau, và ngược lại nếu cần trợ giúp thì Trọng sẽ đưa một nửa số quân của mình tới ứng cứu Bảo. Mọi người hiểu rõ rồi chứ ?
- Rõ ! - Ba tiểu đội trưởng cùng đồng thanh, trong lòng hừng hực khí thế chiến đấu.
- Mau tập trung tiểu đội của mình đi, không còn nhiều thời gian đâu ! - Khải thúc giục.
Một vài chiến sĩ chạy ra mở cổng, cánh cổng vừa hở ra một khoảng nhỏ, Khải liền lách người vào trước, quát lớn ra lệnh :
- Các đồng chí quân y hãy hướng dẫn các nạn dân lên xe ! Còn các chiến sĩ khác thì kiểm tra lại vũ trang, theo sự dẫn dắt của tiểu đội trưởng tiểu đội mình, chuẩn bị vào vị trí chiến đấu ! Mọi người nhanh chân lên, zombie sắp đuổi theo tới đây rồi.
Các nạn dân Philippines vốn không hiểu tiếng Việt, nhưng nghe lời Khải có từ zombie, họ cũng hiểu rằng sắp có biến xảy ra, bèn tích cực phối hợp với ba người lính quân y, xếp hàng tuần tự lên xe buýt, cảm giác khẩn trương bao trùm lên cả ngôi trường.
Kiệt tìm kiếm cấp dưới của mình, đang lúc chỉnh đốn hàng ngũ cho tiểu đội, đột nhiên Thanh từ sau lưng xuất hiện, sốt sắng hỏi cậu :
- Cậu bị sao vậy Kiệt ? Sao vết thương đầy mình thế này ?
- Chị Thanh ... - Kiệt quay người lại, mặt đối mặt với cô. - Ban nãy em bị xây xước nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng lắm đâu.
- Có thật không ? - Thanh nghiêm giọng lại, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, xem chừng cô đã biết chỉ cần làm như vậy với Kiệt, cậu chắc chắn sẽ nói ra sự thật.
- Thật mà. - Kiệt cố nghĩ cách đánh trống lảng. - Chị phụ giúp tụi em đưa các nạn dân lên xe buýt đi, tụi em ra chiến đấu với bọn zombie đã, chúng nó sắp tới đây rồi.
Thanh nhìn thẳng vào mắt Kiệt, con ngươi đen láy của cô tựa như thấu kính cầu lồi, phản chiếu lấy vẻ mặt lúng túng của Kiệt, sau cùng cô thở hắt ra, nhỏ giọng nói một câu : "Cẩn thận nhé."
- Vâng. - Kiệt nói, khoảnh khắc Thanh quay người rời đi, cậu vội nắm tay giữ cô lại. - Chị Thanh.
- Sao đấy ? - Thanh tròn mắt, ngẩng đầu nhìn Kiệt.
- Xe em là xe cuối cùng trong đoàn xe đấy. - Kiệt nói. - Lát nữa chị đi cùng em nhé.
Kiệt lúc này giống như biển cả vậy, mặt biển nổi từng trận gió lốc cùng bão tố hoành hành, sóng biển điên cuồng dâng cao rồi lại hạ xuống, nhưng lòng biển mênh mông lại tĩnh lặng, cho dù mặt biển có xảy ra cuồng phong dữ dội như thế nào cũng chẳng thể quấy nhiễu được lòng biển sâu.
Lòng biển giữ lại chút dịu dàng của biển cả, nâng niu bảo vệ bầy sinh vật biển của mình, căn bản không đoái hoài gì tới mặt biển dậy sóng dữ dội kia.
Thanh lặng người nhìn Kiệt, chần chừ trong hai giây, cuối cùng gật đầu đồng ý với cậu.
Kiệt nhìn Thanh một hồi, giống như muốn kĩ càng thu lại từng đường nét trên gương mặt cô vào sâu trong tiềm thức, cuối cùng buông tay cô ra, hai người chia thành hai hướng, tiếp tục hoàn thành công việc của mình.
- Sếp Kiệt cho ăn cơm chó ngon quá. - Tiểu đội phó chép miệng nói với Kiệt.
- Linh tinh quá ! - Kiệt cười nói. - Tụi tôi còn chẳng phải người yêu, cơm chó cái gì ...
- Thôi sếp đừng giải thích nữa. - Một đồng chí khác nói. - Trước bao nhiêu anh em trong tiểu đội mà tình tứ nắm tay nhau như thế, cẩu độc thân như tụi tôi cảm thấy cô đơn chết đi được.
- Khi nào hai người cưới nhau nhớ gửi anh em cái thiệp nhé sếp. - Một người khác góp vui.
Các chiến sĩ cứ vui vẻ với nhau như vậy, mọi lo lắng trước khi tham chiến hầu như đều tan biến đi mất, ai nấy đều tinh thần sảng khoái, không còn lo sợ phải đối mặt với zombie nữa.
- Luyên thuyên vậy được rồi đấy ! - Kiệt đuối lý với cấp dưới của mình, lập tức đánh trống lảng. - Mau chỉnh đốn hàng ngũ của mình, chuẩn bị vào vị trí chiến đấu ! Ai còn tác phong lề mề là tôi bắt hít đất một trăm cái rồi mới cho lên xe đấy !
Các chiến sĩ không dám đùa cợt với Kiệt nữa, lấy lại vẻ nghiêm túc như ban đầu. Kiệt nhìn một lượt tiểu đội mình, sau khi hàng ngũ đã chỉnh tề, lúc này mới gật đầu rồi xoay người ra phía sau, dẫn theo cả tiểu đội hướng về phía cổng trường.
Dòng người sống sót lũ lượt xếp hàng lên xe, khi Kiệt đi ngang qua xe của Trọng, khóe mắt chợt nhận ra một bóng dáng quen thuộc, cậu theo phản xạ khẽ liếc mắt nhìn, nhận ra người quen đó chính là người phụ nữ trung niên Philippines đã bị cậu hăm dọa ở phòng y tế hồi tối kia.
Kiệt chợt nhớ bà ta đã sợ hãi thế nào khi cậu nói rằng biết con gái bà đã bị zombie cắn, lúc đó nhìn thái độ của bà, cậu tạm chắc chắn một điều rằng thực sự bà ta đang che giấu một người đã bị nhiễm bệnh, người đó có thể quả thật chính là con gái bà. Nhưng đi bên cạnh bà lúc đó lại là hai gã thanh niên trẻ tuổi, sau lưng là một ông chú già, trước mắt lại chính là Hương đang giục giã các nạn dân mau chóng lên xe.
Người đàn bà này đúng là mưu kế thấu tận trời xanh, có thể bà ta không đi cùng con gái, tránh để cho Kiệt nhận diện ra. Nếu như bà ta đã chơi chiêu đó, vậy thì được, dù sao cô gái đó cũng bị cắn ở chân, bước đi cà nhắc, chỉ cần tìm trong đoàn nạn dân có ai đó có tướng đi kì lạ, chân nam đá chân chiều, chắc kèo sẽ tìm được đứa con gái bị nhiễm bệnh zombie của người phụ nữ kia.
Có điều cả đoàn người đều có tướng đi bình thường, mọi người tay xách nách mang các loại hành lý mình mang theo, lững thững bước đi từng bước một, ánh mắt lo sợ nhìn về bầy zombie từ sau lưng đoàn xe đuổi tới, căn bản chẳng thể tìm được người nào có tướng đi cà nhắc như Kiệt suy đoán từ trước.
Kiệt vốn định nán lại để kiểm tra kĩ hơn, trong lòng không muốn để lọt bất kỳ zombie hay người đang trong quá trình biến đổi nào lên xe, nhưng tình thế không cho phép, cậu tạm thời gác lại ý định của mình, tiếp tục dẫn dắt tiểu đội bước vào vị trí chiến đấu.
Zombie mà đoàn xe ban nãy thu hút giờ đã đuổi tới giao lộ, Khải trực tiếp chỉ đạo, ra hiệu cho Trọng dẫn theo tiểu đội của mình, nhanh chóng rải địa lôi về phía trước. Mười người cấp bách chạy lại gần giao lộ, chia làm hai nhóm, một nhóm gài mìn đất, nhóm còn lại nã súng về bọn zombie, yểm hộ cho đội gài mìn, hai nhóm năm người luân phiên nhau bố trí bãi địa lôi, rất nhanh toàn bộ số mìn đã rải đều trên đường, tiểu đội của Trọng lại vừa nã súng vừa rút lui về đội hình chiến đấu.
Bùm ! Bùm ! Bùm !
Zombie dồn lại thành nhóm lớn, tựa như một cơn sóng thần tràn tới, lớp trước đạp trúng địa lôi mà ngã xuống, lớp sau lại xông lên, điên cuồng lao về phía các chiến sĩ, hằng hà sa số zombie chạy vào bãi mìn, địa lôi đùng đoàng nổ như bỏng ngô, mùi máu tanh cùng thuốc nổ hòa quyện với nhau nồng nặc trong không khí, xương cốt máu thịt vương vãi lộp bộp rơi xuống như mưa.
Toàn bộ địa lôi nhanh chóng bị kích nổ, khói cuồn cuộn bốc lên tạo thành một bức tường không khí trắng mờ mịt như sương sớm, tầm nhìn nhanh chóng bị hạn chế. Tiểu đội của Kiệt và Trọng dàn thành hai hàng ngang, chắn ngang chiều rộng đường đi, đứng xen kẽ với nhau, hướng súng về phía làn khói trắng kia, nín thở chờ đợi.
Một ả zombie lắc lư xuất hiện, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói trắng, thoạt nhìn lại cảm nhận được vẻ kì ảo huyền bí lạ thường tỏa ra từ đối phương. Ả zombie kia thấy hai hàng chiến sĩ dàn hàng ngang phía trước, lập tức gầm gừ mấy cái, giống như đang báo động cho đồng loại của mình về sự hiện diện của con người trước mắt.
Lập tức hàng tá nhân ảnh zombie xuất hiện, bọn chúng trợn mắt nhìn về phía các chiến sĩ, tinh thần bị kích động, một bầy zombie trở nên hỗn loạn, điên cuồng rít gào, giẫm đạp lên nhau chạy về phía mọi người.
- Nổ súng ! - Khải không chần chừ, quát lớn ra lệnh.
Đoàng đoàng đoàng !
Khoảnh khắc đó, Kiệt cứ ngỡ thời gian trôi chậm lại. Cậu hướng nòng súng về phía các zombie, cùng các đồng đội khác của mình quyết đoán bóp cò, đầu đạn rời khỏi nòng súng, xé toạc màn đêm tịch mịch, hung hăng rạch thành vô số đường thẳng sáng chói chồng chéo với nhau trong không trung, lao thẳng về phía bè lũ zombie phía trước.
Zombie trúng đạn nhiều không đếm xuể, ngã gục xuống đất như ngả rạ, nằm chống chất lên nhau thành đống, hàng trước ngã xuống thì hàng sau lại đạp lên thi thể đồng loại mình mà xông tới. Khải móc ra hai quả lựu đạn, rút chốt rồi ném vào chính giữa bầy zombie kia, lựu đạn đồng loạt phát nổ, máu thịt zombie văng vương vãi khắp nơi.
Cảnh tượng chiến đấu quyết liệt, khói lửa mịt mù cuồn cuộn bốc lên, các nạn dân ban đầu có chút sợ hãi, nhưng họ vốn đã quen với cảnh tượng này, dù sao Isabela cũng thường xuyên hứng chịu bạo lực, bạo động, cảnh đánh nhau cũng không phải là hiếm thấy. Nạn dân Philippines nhanh chóng trấn tĩnh tinh thần, một nửa số người đã yên ổn trên xe, những người còn lại cũng không dám lãng phí thời gian, khẩn trương xếp hàng chờ lên những chiếc xe còn lại.
"Báo cáo !" Âm thanh của Bảo hổn hển truyền tới bên tai Kiệt. "Bên bọn tôi cũng bị zombie tập kích tấn công rồi, một mình tiểu đội tụi tôi kháng cự không nổi ! Yêu cầu chi viện khẩn cấp !"
Giọng nói của Bảo cũng đồng thời vang lên bên tai Trọng và Khải, ngay khi bên kia dứt lời, Khải liền quát lớn, giọng nói át cả tiếng súng nổ, đưa ra chỉ thị :
- Trọng ! Dẫn theo một nửa tiểu đội của cậu qua chi viện cho Bảo gấp !
Trọng gật đầu đã hiểu, liền dẫn theo một nửa tiểu đội như đã phân công từ trước, rời khỏi vị trí chiến đấu hiện tại, luồn lách qua đám đông đứng đầy đường đang chờ được lên xe, nhanh chóng tới tiếp ứng cho Bảo.
Quân số tác chiến giảm bớt, đối phương lại không ngừng tăng lên, Kiệt và Khải phối hợp ăn ý tiến tới vài bước, ném toàn bộ số lựu đạn mà mình có về phía bầy zombie đông ngùn ngụt, lựu đạn nổ đùng đoàng, zombie vẫn không đầu hàng, vài zombie còn vượt qua được làn mưa đạn dày đặc, gầm gừ điên cuồng lao về phía các chiến sĩ.
- Kiệt ! Cẩn thận ! - Khải quát lớn.
Zombie kia vừa lao tới, Kiệt lập tức quay người, hành động nhanh như phản xạ, dừng bắn rồi dùng báng súng đánh từ dưới lên, một đòn móc trúng vào cằm đối phương, khiến zombie kia bị hất lên không trung, toàn thân bay về phía sau. Khải không chần chừ một giây, nhân lúc zombie kia còn chưa tiếp đất đã bóp cò, xả một loạt đạn vào thân thể đối phương, zombie kia đập mạnh xuống đất, thân thể như túi máu trúng đạn, toàn thân lỗ chỗ vết đạn, máu đỏ phun ra như mưa.
- Báo cáo ! Tôi hết đạn rồi ! - Một chiến sĩ đột nhiên la lớn.
- Tôi cũng vậy ! - Một người khác cũng tiếp lời.
Trong đội hình ngày càng có nhiều người bắn hết số đạn dược mà mình mang theo, Kiệt kiểm tra lại vũ trang của mình, phát hiện trên người chỉ còn lại một hộp tiếp đạn còn đầy đạn. Cậu quay người lại, thấy phần lớn các nạn dân đều đã lên xe hết, liền nói với Khải :
- Anh Khải, mọi người đều lên xe cả rồi ! Tụi mình mau rút lui thôi ! Đạn dược gần hết rồi, không cầm cự nổi nữa đâu !
Khải nghe Kiệt nói vậy, quay người lại kiểm tra, sau khi xác nhận các nạn dân đều đã lên xe toàn bộ, liền ra lệnh, vừa nói cho những người trước mặt vừa đưa tay lên tai nghe, kết nối với Bảo và Trọng :
- Tất cả mau chóng rút lui !
Chỉ chờ có vậy, tất cả các chiến sĩ vội vàng chạy về phía ba chiếc xe buýt, đội hình chiến đấu nhanh chóng tan rã, ai nấy đều chạy thục mạng, chỉ có Kiệt và Khải ở lại phía sau bọc hậu. Zombie không còn bị mưa đạn cản trở, bọn chúng tận dụng thời cơ mà xông lên, giẫm đạp lên thân xác đồng loại của mình, điên cuồng chạy về phía đoàn xe buýt.
Hai người Kiệt và Khải chạy lên chiếc xe cuối cùng, phía sau còn có một gã zombie đuổi theo, thân thủ gã cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đuổi sát sau lưng hai người. Kiệt nhường Khải lên xe trước, ngay khi cậu vừa đặt chân lên xe, gã zombie đã nhảy tới, hai tay quàng qua cổ ôm chặt lấy cậu. Gã há cái miệng hôi thối của mình ra, định gặm thật mạnh vào bả vai Kiệt, Kiệt phản xạ cực nhanh, cầm báng súng đánh mạnh ra sau lưng, lập tức hai chiếc răng vàng úa của gã lộp bộp rơi xuống sàn.
Khải chạy lại định giúp đỡ Kiệt, nhưng cậu vội vàng nói :
- Anh Kiệt ! Mau cho xe chạy đi, bọn zombie sắp đuổi tới rồi ! Cậu Việt, lại đây giúp tôi tống cổ gã này ra coi !
Anh lính tên Việt nghe Kiệt gọi mình, lập tức chạy lại, móc ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng chính giữa trán gã zombie, thẳng tay bóp cò, đối phương bị đánh văng khỏi người Kiệt, ngã ngửa ra sau rơi khỏi chiếc xe. Khải không chần chừ một giây, vội vàng chạy lại ghế tài xế, khẩn trương đóng sầm cánh cửa lại trước khi những zombie khác kịp nhảy vào trong xe.
- Mau cho xe chạy ! - Chỉ nghe thấy Khải quát lớn vào tai nghe, giây tiếp theo đèn pha của hai xe trước lập tức sáng lên, rực rỡ đến lóa mắt giữa màn đêm tăm tối, thu hút toàn bộ zombie từ hai phía đổ tới.
Chiếc xe buýt run lên bần bật, đoàn xe bắt đầu khởi hành, giống như ba con quái vật hiên ngang tiến về phía trước, hàng ngàn zombie lao ra chặn đường nhưng chẳng thể nào cản nổi bước tiến của ba chiếc xe. Trong xe của Kiệt, các chiến sĩ vội vàng tìm ghế trống để ngồi xuống, chiếc xe ba mươi chỗ nhưng chỉ có non nửa số ghế là có người ngồi. Kiệt chỉ đứng chứ không tìm chỗ ngồi, dựa vào kinh nghiệm ban nãy, cậu biết chắc sẽ có zombie nhảy vào xe từ chỗ kính chắn gió, các nạn dân lại tập trung ở đầu xe, nếu có zombie nhảy vào trong xe sẽ gây nguy hại tới mọi người.
Trong xe tối om, đèn đóm đều tắt ngúm, Kiệt bám vào tay vịn ở cửa xe để giữ thăng bằng, đứng ngay cửa lên xuống của xe buýt, thân hình lắc lư theo chuyển động của xe, một giọt mồ hôi chảy dài trên sống mũi, khẩu súng MP5 bám chắc trên tay, thần kinh căng như sợi dây đàn, toàn thân căng cứng đề phòng có tình huống xấu xảy ra.
- Ngồi đây đi Kiệt. - Chợt Thanh ngồi sau lưng cậu lên tiếng. - Đừng có đứng đấy nữa, choáng hết tầm nhìn của tôi rồi.
- Phía trước với xung quanh toàn là zombie, nhìn ghê chết đi được. - Kiệt nhìn Thanh, phát hiện bên cạnh cô còn một chỗ trống, nhưng vì lí do an toàn của các nạn dân nên cậu quyết định từ chối đề nghị của cô. - Chị chỉ cần nhìn em là được rồi.
Lúc đó Kiệt không chú ý, vô tình miệng nhanh hơn não, đến khi nhìn thấy nét mặt của Thanh, cậu mới phát hiện bản thân đã lỡ lời.
- Ai thèm nhìn cậu. - Thanh hất mũi nhìn Kiệt. - Cứ ngồi đi, cậu cứ đứng đó rồi lỡ có gì thì tôi không phản ứng kịp.
Kiệt vốn định từ chối, nhưng chân cậu đã vận động suốt thời gian dài, lúc này từng sợi gân thớ thịt trên bắp chân đều đang biểu tình, kêu gào mệt mỏi, cậu không thể cưỡng lại lời đề nghị của Thanh, chỉ đành đồng ý ngồi cạnh cô.
Kiệt định ngồi xuống, đoàn xe đột ngột rẽ phải, thân xe nghiêng hẳn sang bên trái, khiến Kiệt chới với suýt ngã ra sau. Cùng lúc đó, từ ven đường một ả zombie đạp vào nắp ca pô một chiếc ô tô con mà nhảy lên, nó định tấn công chiếc xe phía trước nhưng lại hụt, toàn thân bay ngang qua đường đi của chiếc xe cuối cùng, Khải không để ý lại chạy xe lao tới, ả zombie kia lập tức bay thẳng vào bên trong xe.
Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ả zombie kia đã đánh hơi được sự hiện diện của con người, hùng hổ đứng dậy, vồ đại một người ngồi sau lưng Khải, điên cuồng tấn công.
Chỉ nghe trong bóng tối vang lên tiếng la thất thanh, Kiệt vội nhìn về phía trước, thấy một zombie đang túm lấy tay một nạn dân mà ngấu nghiến, không nghĩ ngợi gì nhiều liền lao tới, mở khóa hướng súng vào đầu ả zombie kia. Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài chưa đầy ba giây, khi ả zombie kia phát hiện có người đứng trước mặt mình, liền bị ăn một phát đạn vào đầu, ả nằm gục mặt xuống đất, máu chảy thành vũng trên sàn xe, toàn thân bất động không còn dấu hiệu của sự sống.
Những người chạy nạn bị một cảnh vừa rồi làm cho chấn động, ai nấy đều đờ người chẳng dám nhúc nhích. Kiệt không lãng phí thời gian, một bên đề phòng có zombie khác "bay" vào trong xe, lại vội vàng kiểm tra tình hình của nạn dân vừa bị zombie tấn công. Nạn nhân bị zombie cắn là một cô bé mười hai tuổi, vẫn còn khóc lóc đau đớn, trong xe lại quá tối, Kiệt không thể kiểm tra được cô bé có bị cắn hay không, lại chợt nhớ ra Thanh có giữ một cái đèn pin, bèn nhìn cô hỏi :
- Chị Thanh, chị còn giữ cái đèn pin lấy ở cửa hàng trước khi tụi mình tới trường không ?
- Chị còn. - Thanh nói, đoạn đưa đèn pin cho Kiệt, đồng thời cô đoán được ý đồ của Kiệt, bèn dặn dò. - Ở đây có rất nhiều dân thường, nếu cô bé bị cắn vào tay hoặc chân, cậu đừng vội nổ súng, khi nào xuống xe tôi sẽ giúp cậu giải quyết trường hợp này.
Kiệt gật đầu với Thanh, ánh mắt tỏ vẻ đáng tin, nhận lấy đèn pin từ tay cô, rồi bật đèn pin lên. Ánh đèn pin nhỏ bé xua tan bóng tối trong khoang xe buýt, cậu hướng đèn pin chiếu vào cábh cô bé kia, ánh đèn soi sáng một dấu răng cắm phập vào cẳng tay cô bé, một miếng thịt nhỏ từ cánh tay bị lôi dứt ra, lộ cả một đoạn xương trắng, dây gân