Bãi biển phía đông thành phố Isabela, đảo Basilan, miền nam Philippines, sáng ngày 13 tháng 8 năm 2022 (giờ địa phương).
Bên ngoài có tiếng huyên náo ồn ào, thính giác của Kiệt bị những âm thanh ấy làm cho lay động, cậu lập tức bừng tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trong lều dã chiến mà bên hậu cần cấp phát cho tiểu đội, nhìn ra bên ngoài thấy trời đã sáng, xung quanh toàn là cấp dưới của cậu nằm la liệt khắp nơi. Kiệt cảm giác có chút chật chội, mà cậu cũng chẳng còn buồn ngủ nữa, bèn cựa quậy muốn ngồi dậy, lập tức một loạt cơn đau nhức từ toàn thân xộc tới, khiến cậu có chút ê ẩm.
Kiệt nhìn một lượt người mình, phát hiện mình vẫn còn mặc đồ lính hôm qua, mùi mồ hôi hòa trộn cùng máu tanh, lại để như vậy suốt một đêm dài, bây giờ thối um đến mức ai ngửi vào đều trở nên mơ hồ, không chỉ cậu mà những người khác đều bốc mùi như vậy, mùi hương ủ trong căn lều không được thông khí, hít một hơi vào chỉ muốn nôn ọe, không hiểu sao đêm qua mọi người vẫn có thể để như vậy mà ngủ được. Kiệt sắp không chịu đựng nổi, nén cơn tê nhức thì vết thương toàn thân mà gượng gạo đứng dậy, bật mở cửa lều, vội vàng chạy ra ngoài.
Không khí mát mẻ kèm theo mùi mặn của biển ập tới, khứu giác của Kiệt như vừa được giải phóng, cậu hít từng ngụm không khí trong lành, đầu óc liền trở nên tỉnh táo, cơn buồn ngủ sớm đã bay biến đi mất.
Cách đó không xa có tiếng huyên náo truyền tới, Kiệt tò mò đi qua, phát hiện gần cổng căn cứ có bốn chiếc SUV đậu sẵn, vỏ xe móp méo, khung xe đôi chỗ bị gãy, kính chắn gió vỡ tan, ngoại hình thê thảm tới mức không nỡ nhìn. Xung quanh có không ít bộ đội của ba nước Việt Nam, Thái Lan và Philippines, có người lục soát, kiểm tra gì đó trong xe, cũng có người chỉ đứng tụm năm tụm ba, chăm chăm nhìn hai chiếc xe mà rôm rả bàn tán nói chuyện.
- Dậy rồi đấy hả Kiệt ? Tôi có việc định gọi cậu đây. - Đột nhiên Khải xuất hiện sau lưng, vừa dứt lời thì khẽ nhăn mũi khó chịu. - Chưa tắm rửa gì hết đúng không ?
- Hôm qua dẫn các nạn dân về tới đây thì mệt quá, bàn giao mọi người cho anh xong thì em cùng với cấp dưới lăn đùng ra ngủ hết, thời gian đâu mà tắm. - Kiệt cười trừ nói. - Đằng kia có chuyện gì thế anh ? Mấy con xe bảy chỗ kia từ đâu ra vậy ?
- Của các đơn vị tham gia truy bắt bọn khủng bố trong nội thành thành phố đấy. - Khải giải thích. - Tội nghiệp thật, trừ bộ đội Việt Nam với Thái Lan ra thì liên quân điều động hơn sáu trung đội đi của các nước đi đối đầu với kẻ thù, mà cậu biết quân số sáu trung đội lớn cỡ nào rồi đấy, thế mà cuối cùng số người trở về chỉ nhét vừa đủ trong bốn chiếc xe bảy chỗ.
- Ít thế cơ à ? - Kiệt hơi kinh ngạc.
- Nghe nói vẫn còn vài đơn vị bị lạc trong thành phố, chưa thể ra ngoài được. - Khải nói. - Mấy người tham chiến kể là bốn bề trận địa đều là zombie, các lực lượng lên kế hoạch tạo thành vòng vây, dự định tạo thế gọng kìm, ép chặt kẻ thù ở giữa. Mà bọn khủng bố cũng chẳng thừa, bọn chúng bắn pháo sáng thẳng vào đội hình tấn công của liên quân, thế là ánh sáng thu hút bọn zombie tới, phía liên quân vừa phải đối phó với zombie lại vừa đối đầu với bọn khủng bố, thế là trở tay không kịp, đã vậy lại còn bị bọn khủng bố dùng thiết bị điện từ gây nhiễu liên lạc, các đội mất tin tức của nhau, sau cùng lại bị phốt pho trắng tấn công, chết quá trời người, đội hình tan rã, cuối cùng lạc nhau hết, thân ai nấy lo thôi.
- Nghe giống như cách bọn lính đánh thuê Peregrine Eyes tấn công tụi mình lúc tụi mình đánh vào Pearl Tower vậy. - Kiệt trầm trồ.
- Thì cùng một giuộc với nhau cả mà. - Khải nhún vai nói. - Ban đầu Thành đề nghị liên quân cho phép bộ đội Việt Nam tham gia đối đầu với bọn khủng bố nhưng phía chỉ huy tư lệnh lại không cho, nói là vì lí do chính trị gì đó.
- Lí do chính trị là sao ? - Kiệt nhướn mày hỏi.
- Tôi cũng chẳng rõ lắm. - Khải nhún vai. - Người Việt Nam với Thái Lan có kinh nghiệm đối phó với đám này, nếu cấp trên cho tham chiến thì may ra đã giảm bớt được thương vong rồi. Nhưng tôi nghe nói địch dùng phốt pho trắng tấn công ta thì hãi lắm rồi, may mà anh em tụi mình không phải trực tiếp đối đầu với bọn khủng bố, nếu không chắc giờ tôi với cậu cũng chẳng thể nói chuyện với nhau được như bây giờ.
Ý nghĩ người chết không phải đồng bào của mình lại in sâu vào tiềm thức Kiệt, nên cậu không quá mức đau lòng, chỉ đành thở dài đầy vẻ thê lương cho những người lính đã bỏ mạng trong đợt giao tranh với kẻ thù.
Chợt Kiệt nhớ tới những người đồng đội của mình đã hi sinh trong suốt quá trình tìm cứu các nạn dân Philippines, cho dù thương vong của trung đội cậu không tính là gì so với những đơn vị khác, nhưng dù sao cũng là đồng bào với nhau, lại là đồng đội đã cùng ăn cùng ngủ với nhau một thời gian dài, tình cảm lâu bền mà lại chân thành, mọi người đối xử với nhau như người một nhà. Các chiến sĩ chỉ mới đặt chân tới vùng đất này chưa đầy một ngày, thế mà chớp mắt qua một đêm, quân số đã sụt giảm mất mấy người, người chết tựa như máu thịt bản thân, điểm danh những người đã khuất mà cứ ngỡ như đang cứa từng nhát dao vào lòng mình vậy.
- Thế mấy người đó về tay không à ? - Kiệt lại hỏi tiếp, cốt là để xua tan cảm giác tiêu cực trong lòng. - Có thu được chiến lợi phẩm gì không ?
- Có đấy. - Khải nói. - Có bắt được một người làm tù binh.
Kiệt có chút ngạc nhiên. Liên quân cử đi sáu trung đội, bỏ công sức chiến đấu một đêm, tổn hại biết bao sinh mạng, cuối cùng lại chỉ bắt về được một tù nhân để đền mạng.
- Đừng có coi thường tù nhân này. - Khải nói. - Người này chính là một nhà nghiên cứu đã góp phần vào việc phát triển mầm bệnh zombie, nghe nói bây giờ gã này chính là người duy nhất có khả năng điều chế được mầm bệnh đó, vậy nên hắn cực kỳ quý giá đối với kẻ thù. Có thể quân ta không thu được chiến lợi phẩm là mầm bệnh, nhưng ít ra cũng bắt giữ được người có thể tạo ra được mầm bệnh, như vậy cũng là quá tốt rồi.
Kiệt "Ồ" lên một tiếng, suy nghĩ lập tức thay đổi, cảm thấy liên quân bỏ ra sáu trung đội để bắt được người này quả là không tồi. Người ta không thể nếm thử một món ăn ngon mà suy đoán được công thức chế biến, nhưng nếu hỏi đầu bếp làm ra món ăn, như vậy người ta có thể nắm trong tay cách thức nấu ra món ngon đó.
Kiệt cảm thấy bắt giữ được người này còn đáng giá hơn thu hoạch mười mẫu sinh phẩm mầm bệnh zombie nhiều lần.
- Tụi mình được cử đi thẩm vấn gã tù nhân này. - Khải tiếp tục nói. - Nên cậu chuẩn bị đi, tối nay tôi, cậu với Thành sẽ đi gặp hắn.
- Sao lại là tụi mình vậy sếp ? - Kiệt ngạc nhiên. - Người Mỹ với người Trung Quốc đều đang tranh giành người này mà, sao họ không tự đi tra hỏi ấy ?
- Bởi vì gã tù nhân này là một người gốc Việt. - Khải thở dài. - Hắn giả vờ không hiểu tiếng Anh, chỉ biết nói tiếng Việt, liên quân cũng không cách nào cạy miệng hắn được, chỉ đành nhờ đến tụi mình thôi.
- Thật hả ? - Kiệt lại thêm một phen kinh ngạc nữa.
- Với lại người Mỹ muốn thẩm vấn tù binh tại chỗ, hi vọng người này sẽ khai ra nơi bọn chúng giấu mầm bệnh. - Khải giải thích thêm. - Họ mong muốn cạy được vài lời từ miệng tên này, để ngay khi có kết quả sẽ lập tức phái người đi tìm kiếm mầm bệnh ngay.
- Bao giờ thì tụi mình đi làm nhiệm vụ vậy ? - Kiệt hỏi thêm.
- 8 giờ tối nay là bắt đầu thẩm vấn, nhớ có mặt đúng giờ ở lều số 8. - Khải dặn dò. - Nhớ tắm rửa thay đồ cho sạch sẽ thơm tho vào, người vừa dơ vừa bốc mùi như vậy sẽ không tạo được thiện cảm cho người ta mất.
***
Buổi chiều hôm đó, có thêm ba nhóm nạn dân nữa được đưa tới căn cứ lâm thời của liên quân, Bộ Chỉ huy Tư lệnh xác nhận toàn bộ nạn dân trong thành phố đều được cứu sống, chiến dịch cứu nạn đã kết thúc tốt đẹp.
Đến tối, một chiếc trực thăng của hải quân Mỹ hạ cánh xuống bờ biển nơi liên quân đóng quân, đưa theo chuyên gia thẩm vấn cùng vài đặc vụ Mỹ tới, sau đó chiếc trực thăng cất cánh bay lên, một lần nữa biến mất trong bóng đêm.
- Chuẩn bị chưa Kiệt ? - Khải xuất hiện trước cửa lều tiểu đội Kiệt, thúc giục. - Nhanh lên, 8 giờ tối rồi.
- Em ra liền. - Kiệt nói, lấy tay vuốt thẳng quân trang lại. - Sếp thấy sao, thằng em này có đẹp trai không ?
- Không đẹp bằng tôi. - Khải trả lời tỉnh rụi.
Kiệt : "..."
- Chỉ cần sạch sẽ lịch sự là được rồi. - Khải nói. - Đừng lôi thôi lếch thếch như hồi chiều là được. Đi đón Trọng rồi đi thôi.
Màn đêm buông xuống bao trùm cả vùng biển, căn cứ lâm thời của liên quân đèn đuốc sáng trưng, người qua lại nườm nượp, có cả chiến sĩ, có cả nạn dân, thoạt nhìn qua cứ tưởng là hội chợ bãi biển. Kiệt, Trọng và Khải rẽ trái rẽ phải một hồi, băng qua dòng người đông đúc, tìm được tới lều số 8, trước cửa lều có một người đàn ông da trắng tóc vàng mặc vest, buổi tối nhưng người kia vẫn đeo kính râm, có vẻ như muốn tôn thêm vẻ ngầu lòi cho bản thân mình.
- Hình như là đặc vụ Mỹ thì phải. - Khải nói. - Hồi tối tôi có thấy người này cùng vài người đáp tới đây bằng trực thăng của hải quân Mỹ.
Người kia vừa gặp Kiệt, Trọng và Khải, lập tức hỏi một tràng dài bằng tiếng Anh chuẩn xác, khiến Kiệt có chút choáng ngợp, chỉ hiểu đại khái đối phương muốn hỏi ba người có phải là người của quân đội Việt Nam sẽ tham gia thẩm vấn không.
- Yes, my name is Trọng, this guy is Kiệt and this guy is Khải. (Vâng, tôi là Trọng, đây là Kiệt còn đây là Khải.) - Trọng có vốn tiếng Anh tốt nhất trong ba người, liền thay mặt trả lời người kia. - Khải is my superior. (Khải là cấp trên của tôi.)
- Nice to meet you. (Rất vui được gặp các bạn.) - Đặc vụ Mỹ tỏ ra lạnh lùng. - Please follow me. (Đề nghị đi theo tôi.)
Kiệt, Trọng và Khải không thắc mắc nửa lời, đi theo đặc vụ Mỹ kia. Kiệt nhìn đặc vụ Mỹ, đối phương cao hơn mình hẳn một cái đầu, thân hình cao lớn, xem chừng sức chiến đấu rất lớn, nếu như ba người hợp sức với nhau, chưa chắc đã có thể đánh lại với người này.
Đặc vụ Mỹ dẫn ba người vào một lều khác gần bờ cát, bên trong chỉ có sẵn một cái bàn, hai chiếc ghế quay đối diện với nhau. Một đặc vụ khác bước vào theo sau ba người, mang theo một tập tài liệu bìa cứng màu xanh cùng một cây bút bi đặt xuống bàn, nhìn ba người rồi giải thích :
- We need you to keep secret about information that you will heard in this interrogation from everyone, even your government. Please sign in here. (Chúng tôi cần các bạn giữ bí mật thông tin mà các bạn sẽ nghe được từ cuộc thẩm vấn với tất cả mọi người, kể cả chính phủ của các bạn. Làm ơn hãy ký vào đây.)
Đặc vụ Mỹ rút từ tập tài liệu ba bản cam kết, chuyền tới cho Kiệt, Trọng và Bảo. Bản cam kết chi chít chữ, lại toàn là tiếng Anh, Kiệt nhìn vào liền cảm thấy rối loạn tiền đình. Tiếng Anh của cậu vốn hữu hạn, nói chuyện giao tiếp còn được chứ đọc văn bản thì chịu thua, năm xưa thi trung học phổ thông quốc gia môn tiếng Anh cậu bỏ hết bài đọc, suýt nữa thì tạch luôn cả môn tiếng Anh mà rớt tốt nghiệp rồi.
May mà trong nhóm có Trọng giỏi tiếng Anh, cậu ta hướng dẫn ba người ghi đủ họ tên và ngày tháng năm sinh vào nơi cần điền, sau đó lại dịch một lượt bản cam kết qua tiếng Việt rồi giải thích cho hai người còn lại :
"... Tuyệt đối không được gian lận, cố tình dịch sai hoặc cấu kết với kẻ thù làm tổn hại đến lợi ích quốc gia ..."
Quốc gia nào ở đây ? Mỹ chắc ?
"... Mọi thông tin nghe được từ cuộc thẩm vấn đều phải tuyệt đối giữ bí mật, cho dù có bị tra khảo, bị dò hỏi, nhất định không được phép nói ra, nếu cần thiết có thể đem theo bí mật đó xuống mồ chôn cùng mình ..."
"... Khi tham gia thẩm vấn, phải luôn trung thành với nước Mỹ, đặt lợi ích của nước Mỹ lên hàng đầu, rồi mới đến lợi ích của toàn nhân loại ..."
Kiệt thầm nghĩ lòng trung thành của mình chỉ dành cho Đảng và Nhà nước Việt Nam, nước Mỹ ở tuốt bên kia đại dương xa xôi, cậu căn bản chẳng có liên hệ gì với nơi đó. Nhưng cậu chẳng dám nói ra lời trong lòng, ở đây có mấy đặc vụ Mỹ cao to như vậy, nói sai lời một cái chỉ sợ sẽ bị mấy gã này cho về chầu tổ tiên mất.
"... Bất kỳ hành động nào trái lại với cam kết hoặc làm ảnh hưởng tiêu cực tới nước Mỹ sẽ bị chính phủ Mỹ trừng trị thích đáng ..."
Kiệt có cảm giác nước Mỹ đang cố tỏ ra thị uy với quân nhân Việt Nam, xem chừng họ đã quên mất bài học lịch sử rút ra từ cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước hồi thế kỷ trước của nhân dân Việt Nam rồi.
Suy nghĩ một đằng, nhưng hành động của Kiệt lại một nẻo, dù gì mấy người này đều cao to mạnh mẽ hơn cậu, tốt nhất là nên thỏa hiệp với họ, ít nhất cũng tránh chuốc lấy phiền phức cho bản thân cũng như cho quốc gia nữa. Cậu cầm bút, ký vào bản cam kết, sau đó cùng Khải và Trọng đưa lại bản cam kết cho đặc vụ Mỹ kia.
Chợt Kiệt phát hiện ra vẻ mặt Khải có chút căng thẳng, cậu không nghĩ người có thâm niên hơn cậu mà lại lo lắng tới vậy, bèn tỏ ra thoải mái an ủi anh ta :
- Sếp Khải, việc gì mà căng thế, thả lỏng ra nào ...
- Một lát nữa anh sẽ phụ trách thẩm vấn chính. - Khải khẽ đưa tay lau một giọt mồ hôi lăn dài trên trán. - Lát nữa hai đứa phối hợp cùng anh, có thể anh hỏi câu hỏi khác với người Mỹ, nếu có thắc mắc thì giấu kín trong lòng, khi nào rời khỏi đây thì anh sẽ giải thích cho.
Giọng của Khải có đôi chút nghiêm trọng, Kiệt hiểu anh ta không hề nói đùa, bình thường Khải hay thoải mái dễ tính nhưng một khi đã dính dáng tới công việc thì chắc chắn cực kì nghiêm túc.
Mà thân là bộ đội đặc công, Kiệt thừa hiểu công việc của Khải có ảnh hưởng tới lợi ích quốc gia, trong tình huống phải làm việc với người Mỹ, có thể anh ta đã nhận được chỉ thị bí mật nào đó liên quan tới lợi ích ngoại giao của Việt Nam.
- Wait a minute. (Đợi một lát nhé.) - Đặc vụ Mỹ nói. - The prisoner and our interrogator will come soon. (Tù nhân và người thẩm vấn của chúng tôi sẽ tới sớm thôi.)
Đặc vụ Mỹ vừa dứt lời, ngoài cửa lều chợt có động tĩnh, ba chiến sĩ Việt Nam và người Mỹ kia đồng loạt hướng mắt về phía đó, phát hiện đó là một tù binh được áp giải bởi hai binh sĩ Philippines. Kiệt quan sát diện mạo tù binh kia, đó là một người trẻ tuổi, dong dỏng cao, tóc đen bết lại thành từng cục rũ xuống trước mắt, gương mặt xạm đen vì khói bụi lâu ngày không được gột rửa nhưng vẫn toát lên được vẻ ưa nhìn và khuôn hàm góc cạnh. Ánh mắt người này toát lên vẻ thản nhiên, khi nhìn thấy Kiệt, Trọng và Khải trong bộ quân phục Việt Nam, đối phương hơi hé môi cười, thái độ giống như được gặp người quen lâu năm vậy, căn bản anh ta chẳng sợ hãi những gì mà bản thân sắp phải đối mặt.
Hai binh sĩ Philippines áp giải tù binh ngồi xuống một chiếc ghế theo sắp xếp của đặc vụ Mỹ, rồi nhanh chóng rời đi. Tù binh ngồi ngả ra sau, tựa lưng vào thành ghế, bỏ qua đặc vụ Mỹ mà nhìn một lượt ba người chiến sĩ Việt Nam, đoạn ánh mắt dừng lại ở Kiệt, rồi lên tiếng :
- Tôi không ngờ trong cái liên quân này lại có cả quân đội Việt Nam nữa đấy, cứ tưởng chỉ có người Trung Quốc, người Mỹ và người Philippines thôi chứ.
- Còn có cả người Thái nữa. - Kiệt tiếp lời.
- Please quiet. (Làm ơn trật tự.) - Đặc vụ Mỹ nhắc nhở. - You are not allowed to communicate with the prisoner without permission. (Các bạn không được nói chuyện với tù binh khi không được phép.)
Kiệt, Trọng, Khải : "..."
Đặc vụ Mỹ quăng một ánh mắt sắc như dao về phía ba người chiến sĩ, lại đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn tù nhân, đoạn lấy lại thần thái lạnh lùng, đứng một bên chờ đợi.
Cùng lúc đó, Kiệt thấy Khải khẽ nghiêng người, ghé miệng vào tai Trọng, thì thầm nói :
- Trọng, đánh lạc hướng gã đặc vụ giúp tôi với. Tôi có chuyện riêng cần bàn với tù nhân.
Trọng không thắc mắc nửa lời, quay người nhìn về phía đặc vụ Mỹ đang lạnh lùng vô cảm canh chừng tù nhân, bắt đầu tranh cãi liến thoắng gì đó, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của đặc vụ Mỹ kia. Nhân lúc đặc vụ Mỹ không để ý tù nhân, Khải tranh thủ chút thời gian quý giá, quay người về phía tù nhân, lập tức đi thẳng vào đề tài :
- Anh có những bí mật nào về mầm bệnh zombie có liên quan tới Việt Nam không ?
- Có. - Tù nhân khó hiểu nhìn