Lục Vĩnh Huy đến bệnh viện trấn chưa đầy nửa giờ đã đưa Lục Đức Tường lên xe đưa đến bệnh viện huyện, trước lúc lên xe, Lục Vĩnh Huy thoáng quay đầu lại nhìn Lục Bính Khang với ánh mắt ý vị thâm trường, Lục Bính Khang gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu được.
Khang ca, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?Đưa mắt nhìn cỗ xe Rolls-Royce của Lục Vĩnh Huy biến mất trong tầm mắt, một thanh niên đứng bên cạnh Lục Bính Khang nghiêng người nhỏ giọng hỏi:Trấn Bảo Kinh này, thật sự quá huyền ah…Trời sập xuống còn óc tôi gánh vác lên, cậu sợ cái gì?Lục Bính Khang đang đầy bụng phiền lòng nên không có sắc mặt tốt cho hắn xem, thần tình mất kiên nhẫn khoát tay:Đi lái xe tới đây, trở về!Dạ, dạ.
Thanh niên tự tìm mất mặt, nhanh chóng bồi cười đáp, lấy ra chìa khóa vui vẻ chạy về hướng chiếc Audi A6 gần đó, hắn cũng không chú ý tới sắc mặt âm trầm đáng sợ của Lục Bính Khang.
Lục Bính Khang là con trai lớn nhất của Lục Hồng Quân, tuy rằng quan hệ với cha hắn không hòa hợp, nhưng cũng không làm ảnh hưởng địa vị của hắn trong Lục gia, làm con cháu trực hệ Lục gia, có một ít sự tình mà người thường không biết nhưng hắn nhiều ít cũng được nghe thấy.
Cái chết của Lục Hồng Quân, tổn thương của Lục Đức Tường, hồi tưởng lại đàn giòi bọ trong phòng ngủ Lục Đức Tường…Lục Bính Khang hiểu được hiện tại trấn Bảo Kinh đã biến thành một chiến trường bí mật, Lục Vĩnh Huy nói cấp cho hắn ba mươi người gì đó, Lục Bính Khang lại hiểu thật rõ ràng, Lục Vĩnh Huy đang lợi dụng hắn, dùng đứa cháu ruột như hắn làm mồi dụ!Nói cách khác, tuy Lục Bính Khang trở thành người phụ trách sòng bạc trấn Bảo Kinh, nhưng khoảng cách trung tâm quyền lực của Lục gia ngày càng xa, điều này đối với Lục Bính Khang mà nói là đại sự như trời sập xuống, huống chi địch nhân giấu trong bóng tối, mục tiêukế tiếp nói không chuẩn chính là hắn…Dưới tình huống loạn trong giặc ngoài, Lục Bính Khang biến thành nhân vật trung tâm, đứng ngay trong trung ương trận gió lốc này, nếu có chút sơ sẩy sẽ bị tàn sát xé thành mảnh nhỏ! Ở thế cục này hắn làm sao còn cười được đây?Mang theo một bụng phiền lòng lên xe, hắn đi thẳng về sòng bạc trấn Bảo Kinh.
Người của Lục gia lần lượt rời khỏi bệnh viện, đại khái ba giờ sau một chiếc xe ba bánh màu đỏ dừng ngay cửa lớn bệnh viện trấn Bảo Kinh, tinh thần Diệp Dương Thành thật tối tăm đẩy cửa xe ngáp dài chui ra ngoài.
Làm việc vất vả suốt một đêm, hắn thật muốn ngủ lấy lại sức, tốt nhất ngủ đến xế chiều!Nhưng hắn phải cố gượng tinh thần chạy tới bệnh viện, thứ nhất thăm Trần Thiếu Thanh đã khỏe lại hay chưa, thứ hai là vì hai kẻ tội phạm cướp của giết người, Diệp Dương Thành không dám khẳng định vết thương đêm qua mình đốt tên kia có bao nhiêu lợi hại, vạn nhất bị bệnh viện chữa khỏi, hai tên kia chạy mất chẳng phải toi công một hồi?Thật không biết có bị người phát hiện hay không…Đứng ở cổng lớn bệnh viện, hắn ngửa đầu nhìn lên tấm biển lớn, vuốt vuốt mũi có chút phức tạp nghĩ đến.
Không biết Quân Quân có ngoan hay không đây, tối hôm qua không quấy rầy làm cha mẹ ngủ không yên đi?Một chiếc BMW màu cà phê ngừng lại đầu ngõ cuối thôn Cửu Phường, từ trên xe có đôi nam nữ bước xuống, hai người đã hơn ba mươi, người phụ nữ ăn mặc thật thời trang, chỉ xem bóng dáng thật giống như cô gái hai mươi, trang điểm thật đậm, nhưng nhìn từ xa lại thấy vô cùng trẻ tuổi.
- Sau này cố gắng ít ra ngoài, tuổi củacha mẹ đã cao, đại ca nhị ca lại không ở nhà, dù sao cũng phải lưu người ở nhà chiếu cố.
Nam nhân mặc âu phục màu xám, tóc hớt cao, thân hình cao hơn 1m7 nhìn qua tinh thần vô cùng, cách ăn mặc như nhân sĩ thành công, nghe được lời của nữ nhân thở dài, nói:Mẹ của anh lúc trước sinh anh…Hơn bốn mươi tuổi, không dễ dàng đúng không?Nữ nhân trợn mắt, theo sau cười nói:- Kết hôn với anh đã mười năm, đoạnchuyện xưa này nghe anh nói không dưới trăm lần, em nghe đều thuộc lòng!Ha ha, được rồi, đừng tranh luận.
Nam nhân