Thanh âm tài xế vừa hạ xuống, chiếc xe khẽ chấn động, một đôi tay mập tròn từ trong xe vươn ra, vịn lấy cửa xe, ngay sau đó một cái đầu bóng loáng tỏa sáng từ trong xe chui ra, Lục Vĩnh Huy vẻ mặt lạnh lùng, thân hình mập mạp bước chân xuống đất.
Lục Vĩnh Huy xuất hiện, hai nam tử trẻ tuổi từ trong đại sảnh bước nhanh ra nghênh đón, đứng cách Lục Vĩnh Huy chừng ba bốn thước đã cúi người khom xuống hô:Chào Long ca!Bính Khang đâu?Lục Vĩnh Huy quét mắt nhìn hai nam tử trẻ tuổi, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng lướt qua ngọc ban chỉ trên ngón cái tay trái, ngữ khí bình tĩnh làm người sợ hãi.
Hiện tại Khang ca đang ở trong phòng bệnh cùng Tường thiếu gia, dặn chúng tôiở chỗ này chờ ngài.
Một người trẻ tuổi vội vàng khom người, tiến tới đưa tay như mời, cung kính nói:- Bên này.
Sắc mặt Lục Vĩnh Huy vẫn âm lãnh như trước, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu muốn bão nổi, gật gật đầu, nhấc chân đi theo hai nam tử trẻ tuổi dẫn đường thẳng vào phòng bệnh, bước chân tựa hồ nhanh hơn ngày thường chút ít.
Bảy người đàn ông đều mặc âu phục, bước chân sinh gió, không ít y tá thậm chí là bảo vệ bệnh viện đều không dám ngăn cản, nhìn nhóm người đi tới đều lẫnmất thật xa, chỉ sợ mình gặp phải phiền toái.
Hai thanh niên dẫn đường, một người lui ra sau lưng Lục Vĩnh Huy, duy trì khoảng cách nửa thước, nói:Tối hôm qua Tường thiếu gia gọi điện cho Khang ca, sau khi Khang ca chạy qua đã đưa đến bệnh viện, lúc đó khoảng năm giờ sáng, Khang ca nói ở trong phòng của Tường thiếu gia nhìn thấy được rất nhiều…rất nhiều giòi…Giòi?Lục Vĩnh Huy bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh lùng rơi lên trên ngườithanh niên kia, mà bốn bảo tiêu đi cạnh hắn cũng theo sát dừng lại.
- Dạ, Long ca.
Thanh niên nhanh chóng gật đầu, khom người nói:Chính là ruồi bọ giòi, chính Tường thiếu gia nói, thiếu gia bị…bị một đám ruồi bọ tập kích, trước khi gọi điện cho Khang ca thiếu gia đã hôn mê mấy giờ, khi Khang ca đuổi tới vừa lúc gặp được một hộ gia đình dưới lầu của Tường thiếu gia, nghe hàng xóm kia nói, tối hôm qua nghe được tiếng gọi của Tường thiếu gia, nhưng chỉ chốc lát lại không gọi nữa, cho nên họ cũng không để ý…- Ruồi bọ…muỗi…Sắc mặt Lục Vĩnh Huy có chút thay đổi, trước khi đến hắn chỉ nhận được điện thoại của Lục Bính Khang, nói Lục Đức Tường đã xảy ra chuyện, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì không nói rõ trong điện thoại, khi Lục Vĩnh Huy đến chỉ cho rằng có kẻ đui mù nào động tới Lục Đức Tường.
Nhưng hiện tại sau khi nghe được lời nói của thanh niên này, hắn lập tức hồi tưởng lại em trai Lục Hồng Quân đã chết… Hiện tại thi thể Lục Hồng Quân còn đặt trong quan tài tại biệt thự ở huyện! Lục Hồng Quân là bị muỗi đốt đến chết, contrai Lục Đức Tường bây giờ lại bị ruồi bọ tập kích?Đoạn đường đi tới, Lục Vĩnh Huy không mở miệng hỏi thêm lời nào, nhưng khuôn mặt to mọng của hắn đã che kín sương lạnh, mơ hồ, Lục Vĩnh Huy tựa hồ thấy được có một bàn tay vô hình đang lặng lẽ vươn về phía hắn, vươn về phía Lục gia!- Đại bá!Lục Vĩnh Huy đẩy cửa đi vào phòng săn sóc đặc biệt, Lục Bính Khang đang đứng cạnh giường nghe tiếng quay đầu lại, gật đầu chào Lục Vĩnh Huy, thần sắc trên mặt thật cung kính.
Bốn người tụi mày ở ngoài canh gác, có con ruồi bọ nào bay vào thì coi chừng tao!Lục Vĩnh Huy khẽ gật đầu, quay đầu dặn dò bốn bảo tiêu canh giữ, sau đó xoay người hỏi Lục Bính Khang:Đức Tường thế nào?Đức Tường…ai.
Sắc mặt Lục Bính Khang sầm xuống, thở dài:Ngài lại đây xem một chút đi.
Ân?Nhìn thấy bộ dáng của Lục Bính Khang, trong lòng Lục Vĩnh Huy rung mạnh, bước tới cạnh giường bệnh con mình, nhìn sắc mặt xám trắng của Lục Đức Tường, Lục Vĩnh Huy đưa mắt nhìn Lục Bính Khang.
- Bộ vị bị thương chủ yếu, ở trong này.
Lục Bính Khang cắn chặt răng, bước lên một bước nhẹ nhàng xốc lên chiếc mền