Tiết Dao bỗng nhiên tỉnh ngộ, chuyện này có sự đột phá.
Không cần từ chối Hoàng đế.
Ý nguyện Hoàng đế sẽ không thay đổi.
Khả năng chuyển biến tốt cũng không ở chỗ Đại hoàng tử, mà là lý do Đại hoàng tử khuyên can.
Lý do chính là dân chúng khởi nghĩa.
Tiết Dao nghĩ trước khi sự tình chưa phát sinh liền để Đại hoàng tử đi khuyên can.
Mà phải làm sao chứng minh tu sửa đường đi Thục sẽ dẫn đến dân chúng khởi nghĩa?
Ý tưởng tu sửa đường đi Thục không phải đến thời kỳ Đại Tề này mới có, thời kỳ Đông Hán Thuận Đế đã có quan chức dâng sớ thỉnh cầu tu sửa con đường này.
Lúc đó bất luận là khí giới công cụ hay là kinh tế đều không bằng triều này.
Cổ nhân dùng lửa đốt kích thích đào bới đường hầm, bây giờ ít nhất có hỏa dược hỗ trợ phá núi.
Đã có tiền lệ như vậy, nếu muốn Hoàng đế cùng Đại hoàng tử tin tưởng tu sửa đường Thục không thể thực hiện hoặc là cần thiết từ từ tính toán khả năng thành công rất thấp.
Trong nguyên tác kinh tế Đại Tề cùng Tống triều không khác biệt lắm.
Ở thời đại này trình độ kỹ thật cũng tương đối, tu sửa một con đường theo lý thuyết không tính quá khó khăn.
HunhHn786 Phỏng chừng bản thân Hoàng đế cũng không nghĩ tới thi công tu sửa đường gặp gian nan.
Hoàng đế lấy sủng phi làm ngụy trang chủ yếu là vì che giấu tâm tư mình không bỏ qua cho em ruột thế lực lớn mạnh, không phải là vì thi công thất bại khiến dân chúng mắng nữ nhân của mình.
Chuyện xảy ra sau đó, Hoàng đế khẳng định không ngờ tới.
Nếu đã liệu đến sớm không làm.
Đường Thục chưa thông đã hoàn toàn hỏng thanh danh, đó không phải gà bay trứng vỡ sao?
Hoàng đế tuy rằng ích kỷ, nhưng chẳng hề thiểu năng trí tuệ.
Theo ý Tiết Dao là để Hoàng đế sớm phát hiện chuyện này không thể làm.
Trong sử sách ghi chép tu sửa đường Thục mất cả trăm năm, công trình hoàn thành cũng chỉ ở mức con đường đi thông qua núi, độ khó không cao.
Tiết Dao dự định đi Tàng Thư Các tìm bản đồ Ba Thục, tìm các ghi chép lịch sử về chuyện mở đường.
Phải tỉ mỉ tìm ra tất cả ghi chép khổ cực của các đời bách tính Ba Thục đã trải qua khi mở đường, liều mạng bò dọc theo vách núi cheo leo khó như dựng thang lên trời.
Nơi này chỉ có bậc thông thái đã qua tích lũy trăm năm mới có thể trong vòng năm năm tu sửa đường núi thành ra như đi trên đất bằng.
Chỉ dựa vào quốc gia giàu có mạnh mẽ là không đủ, kỹ thuật không có, phải dùng máu thịt của dân chúng để lót đường.
Đại hoàng tử yêu dân như con, có lẽ sẽ đáp ứng đi khuyên can Hoàng đế.
Đương nhiên khả năng thành công cũng không lớn, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Trong nguyên tác, thánh chỉ tuyên bố tu sửa đường Thục cụ thể ban ra khi lập thu.
Tiết Dao chỉ còn lại hơn nửa tháng giãy dụa.
Ngày hôm sau Tiết Dao đi cầu xin Tịch Phi tạm thời đổi thư đồng khác cho Thất hoàng tử, bản thân mình chuyên tâm ngâm mình ở Tàng Thư Các, xem tài liệu lịch sử.
Bốn ngày chớp mắt liền qua, Tiết Dao ở Tàng Thư Các xem đến choáng váng đầu hoa mắt.
Số lượng chữ tìm ra có thể sử dụng tổng cộng chỉ trên hai ba tờ giấy.
Cổ đại ghi chép đều là văn ngôn, một dạng truyền thống của văn viết tiếng Hán, phát triển từ ngôn ngữ cổ điển và vẫn tiếp tục dùng trong sách vở, khác xa với nhiều dạng văn nói hiện đại Trung Quốc.
Đó thật đúng là bức tử một người theo ban khoa học tự nhiên như Tiết Dao.
Chỉ là miễn cưỡng xem hiểu đã đốt chết vô số tế bào não.
Hơn nữa văn chương viết đặc biệt giản lược.
Quá trình dân chúng gian khổ phá núi mở đường ghi chép khái quát, không có một chút tình cảm.
Đều phi thường bình tĩnh như ghi chép thực tế.
Thời điểm Tiết Dao sao chép, nhịn không được thêm vài câu cảm khái ở cuối mỗi đoạn, thuận tiện đánh động tâm Đại hoàng tử.
Có thể viết ra lời không hợp văn phong thời đại này, Tiết Dao không thể làm gì khác hơn là bôi bỏ, ngoan ngoãn sao chép nguyên văn.
Cứ như vậy im lặng không nói mà múa bút thành văn, Tiết Dao thậm chí không có phát hiện một cái bóng béo ị thấp lè tè lặng yên không một tiếng động đi vào Tàng Thư Các.
Sắc mặt Thất hoàng tử âm trầm, cất bước đi tới phía sau Tiết Dao.
Mặt bánh bao đằng đằng sát khí ngửa đầu nhìn chăm chú vào cái cổ mảnh khảnh của Tiết Dao.
Trong đôi mắt màu nâu nhạt của Thất hoàng tử phản chiếu bóng lưng Dao Dao ngốc tuyệt tình.
Bé mập mạp tức giận đến phùng mang chu miệng.
Đúng bốn ngày không có cho Điện hạ uống sữa!
Đúng bốn ngày không có cùng Điện hạ nghỉ trưa!
Đúng bốn ngày không có cầu Điện hạ kể chuyện xưa cho Dao Dao ngốc nghe!
Đúng bốn ngày không có ôm Điện hạ ngoan một cái!
Thư đồng bên cạnh Điện hạ lại biến thành đầu gỗ như trước khúm núm đến không dám ngẩng đầu nhìn Điện hạ, thậm chí nghe không hiểu Điện hạ dặn dò.
Mà Dao Dao ngốc vô tình vô ý ngang nhiên lén lút trốn ở Tàng Thư Các xem thoại bản.
Điện hạ kể chuyện còn chưa đủ thú vị sao?
Đương nhiên, Thất hoàng tử nội tâm hoạt động cũng không có rõ ràng chính xác.
Điện hạ chẳng qua là cảm thấy không vui.
Đứa trẻ mắc chứng bệnh rối loạn thần kinh như Thất hoàng tử không phản ứng giống đứa trẻ bình thường, hoặc là không để ý, hoặc là sẽ vì lo lắng mà phẫn nộ.
Bốn ngày không uống sữa, Thất hoàng tử giờ khắc này tức giận tiếp cận Tiết Dao, quả thực không giống với ngày thường.
Điện hạ quả thực không giống một bảo bảo ba tuổi, giờ khắc này yên tĩnh cẩn thận, phảng phất con báo di chuyển không phát ra tiếng động cùng hơi thở.
HunhHn786
Thời điểm có kế hoạch của chính mình, Điện hạ tuyệt nhiên không phải em bé ba tuổi.
Nếu như Tiết Dao "trước khi chết" có thể quay đầu liếc mắt nhìn, có lẽ lần đầu thấy được bóng dáng Long Ngạo Thiên tương lai "mười bước giết một người".
Bé mập mạp đi rất nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, Tiết Dao lại không chú ý bên trong Tàng Thư Các nhiều hơn một người.
Trong nháy mắt, Thất hoàng tử đã đứng ở ngay sau lưng Tiết Dao, chỉ cần nhảy lên tay có thể bóp cái cổ Dao Dao như bóp hộp sữa bò rỗng.
Dao Dao ngốc sẽ vạn phần hoảng sợ, liên tục xin tha, cũng không dám vứt bỏ Điện hạ ngoan ngoãn nữa.
Thất hoàng tử phùng má bánh bao mặt lạnh nhìn chằm chằm bóng lưng Tiết Dao.
Chậm rãi nhấc lên bàn tay mủm mỉm, đôi mắt hơi nheo lại, trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
"Bộp!"
Thất hoàng tử thành chữ Đại (大) dán vào lưng Tiết Dao, sắc mặt lạnh lùng lộ ra sự nhụt chí.
Thôi, lại cho Dao Dao ngốc một cơ hội, lần này sẽ không bóp chết hắn.
Tiết Dao bị tập kích phía sau sợ đến thiếu chút nữa nhảy lên cao.
Hắn kinh hô một tiếng, quay đầu liền phát hiện bé mập mạp ngửa mặt lên, chu mỏ nhìn mình chằm chằm.
"Nhi thần muốn ôm một cái không?"
Thất hoàng tử hung ác hỏi rồi trịnh trọng gật đầu.
Tiết Dao:
"..."
"Ngài sao chạy tới nơi này? Không cùng Ngũ ca đi hoa viên chơi sao?"
Tiết Dao dở khóc dở cười, khom người ôm lấy Thất hoàng tử.
Bất tri bất giác phát hiện mình rất nhớ bé mập mạp này.
Chỉ là mấy ngày nay bận rộn tìm tư liệu không đi học đường nhìn bé mập mạp.
"Gia tới thăm ngươi."
Thất hoàng tử không vui.
Tiết Dao nặn nặn mặt bánh bao dỗ dành bé:
"Ta qua mấy ngày liền trở về bên cạnh Điện hạ.
Điện hạ trước tiên ở cùng thư đồng khác, đi hoa viên chơi có được hay không? Để Ngũ ca Lục ca mang theo Điện hạ cùng chơi đá cầu, leo núi giả."
"Dao Dao."
Thất hoàng tử không vui liếc Tiết Dao.
"Hả?"
Tiết Dao cung kính chờ dặn dò.
"Hoa viên không có ngươi."
Thất hoàng tử ủy khuất chu mỏ.
Tiết Dao:
"..."
Chết mất, cư nhiên bị bé mập mạp nói một câu đỏ cả vành mắt!
A a a a! Rõ ràng là nghĩ đến ôm đùi lớn Long Ngạo Thiên, bây giờ lại bị đứa bé mập mạp xấu xa này huấn luyện thành người cha hợp lệ!
Động một chút là lệ tung hoành cái quỷ gì!
Nhưng Tiết Dao trong lòng vẫn là hơi đắc ý.
Thất hoàng tử tính cách có chút khiếm khuyết, rất khó biểu hiện ra ỷ lại vào ai đó.
Bây giờ bất quá chỉ bốn ngày không gặp, bé con lại tìm tới Tàng Thư Các.
Tuy rằng không biết đến tìm hắn hay là vì tìm sữa bò Vượng Tử, nói chung lòng Tiết Dao cảm giác ấm áp.
Vì thế Tiết Dao bãi công một ngày cùng bé mập mạp đi hoa viên chơi một chút, ngày hôm sau tiếp tục đi tìm tài liệu.
Nhìn thấy thời gian còn dư lại không nhiều lắm, Tiết Dao mang theo tư liệu không tính đầy đủ đến Thanh Khung điện cùng Tịch Phi nói kế hoạch của chính mình.
Tịch Phi sau khi nghe xong rất khổ não:
"Đại hoàng tử chưa từng tới Thanh Khung điện, ta cũng biết hắn rất thương Lão Thất.
Nhưng hắn chẳng hề liên hệ với ta, bởi vì Hoàng hậu không thích ta.
Người mà Hoàng hậu không thích, Đại hoàng tử không dám qua lại.
Ngươi xem hắn lúc thường cũng không để ý Lão Tứ..."
Tiết Dao trả lời:
"Ta đã nghĩ xong, để Thất hoàng tử giúp chúng ta đem Đại hoàng tử tới cửa cung.
Ngài làm bộ vừa vặn xuất hiện mời hắn vào cửa.
Hắn dù sao cũng là vãn bối, không tiện từ chối.
Chỉ cần đem người mời vào cửa, sự tình liền dễ làm."
Tịch Phi vẻ mặt mờ mịt.
Mức độ con trai nhà nàng hiểu ý phối hợp cùng người chung quanh là số không, làm sao có khả năng dẫn Đại hoàng tử tới cửa?
Tiết Dao nhìn ra nàng lo lắng, lập tức nói ý nghĩ của mình:
"Ta sắp xếp để Điện hạ trên đường hồi cung đi qua thượng thư phòng, làm bộ ngẫu nhiên gặp Đại hoàng tử.
Chỉ cần Điện hạ ôm cổ Đại hoàng tử không buông tay, cô cô đi theo nhắc nhở đã đến giờ uống sữa, nhất định phải hồi cung.
Đại hoàng tử rất có thể sẽ tiện đường ôm Điện hạ đưa về Thanh Khung điện."
Tịch Phi không tiếp xúc qua Đại hoàng tử, nửa tin nửa ngờ hỏi:
"Hắn thật sự chịu đưa Lão Thất trở về sao? Thượng thư phòng cách đây cũng không gần."
Tiết Dao nhớ Đại hoàng tử đối với bé mập mạp rất yêu thích, khẳng định chắc chắn.
"Không thành vấn đề."
Tiết Dao dùng sữa bò