Tịch Phi nghe Đại hoàng tử nhắc nhở, kích động đến khóe miệng run, thần sắc chuyển đổi vui mừng hoảng hốt bi thương.
Mặc dù biết biện pháp này so với dựa vào sử liệu khuyên nhủ Hoàng đế đáng tin hơn nhiều lắm, nhưng Tịch Phi sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thất vọng rồi.
Đại hoàng tử chỉ dẫn nàng làm chuyện chẳng khác trò cười lớn.
Tịch Phi mặt buồn rười rượi thấp giọng nói:
"Điện hạ nói rất có lý, nhưng ta là một phi tần hậu cung, làm sao có thể tìm quan chức Khâm Thiên Giám cầu viện? Đừng nói bọn họ sẽ không để ý ta, ta căn bản quan chức cũng không được gặp."
Đại hoàng tử suy tư, cụp mi mắt không nói.
Tịch Phi vội vàng thu lại tâm tình, miễn cưỡng bỏ mỉm cười, nói:
"Cảm tạ Điện hạ chân tâm thực lòng giúp mẹ con chúng ta nghĩ kế, chỉ trách năng lực ta không đủ, chỉ nghe theo mệnh trời thôi."
Đại hoàng tử giương mắt nhìn nàng, chỉ giây lát, thấp giọng nói:
"Nếu nương nương đã tin tưởng ta, từ giờ trở đi đừng hướng về bất kỳ ai cầu viện, bình tĩnh chờ thánh chỉ ban xuống, không thì ngày càng rắc rối.
Nếu như mấy ngày gần đây nghe nói ta gây ra chuyện gì, nương nương tạm thời rũ sạch can hệ, đừng đứng ra nói giúp ta."
Tịch Phi cả kinh, đôi mắt hoa đào dần dần trợn to, trong lòng biết Đại hoàng tử đây là muốn ra mặt giúp cho nàng.
Cảm động đến mắt ứa lệ, Tịch Phi cúi người hành đại lễ.
"Không cần đa lễ."
Đại hoàng tử làm động tác dìu một cái, thấp giọng nói:
"Ta phải đi rồi, coi như ta chưa có tới đây."
Đại hoàng tử đi hồi lâu, Tiết Dao lặng lẽ từ bên trong đi ra.
Tịch Phi đang ngồi ở bên bàn bát tiên im lặng lau nước mắt.
Tiết Dao điều chỉnh tâm tình hưng phấn, nhỏ giọng hỏi:
"Nương nương cớ gì thương tâm? Đại hoàng tử đã đáp ứng giúp chúng ta."
Tịch Phi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tiết Dao, mỉm cười, nói.
"Ta chính là rất vui.
Trái tim treo lơ lửng, lo sợ lâu như vậy, lần đầu cảm thấy thật sự vững tin."
Tiết Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra thần sắc kích động:
"Đại hoàng tử thật sự có biện pháp, so với ta nghĩ chu đáo hơn nhiều!"
Tịch Phi gật đầu liên tục, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ:
"Hắn quả nhiên khiến ta biết được cái gì là bóng dáng minh quân, có văn có võ có mưu lược, đúng là một nhân tài.
Ta cũng muốn có đứa con đáng tin như thế, có lẽ bản thân cũng không cần tranh sủng ra mặt.
Thật không biết Hoàng hậu làm thế nào dạy dỗ con trai được như vậy..."
Nghĩ đến con trai béo nhà mình trừ ăn ra chính là ngủ, nhìn con trai người khác, Tịch Phi đố kị đến muốn khóc.
Tiết Dao chỉ có thể cười gượng gạo, trong lòng không nhịn được phùn tào:
Nương nương phải nhìn thấy thủ đoạn con trai mình sau khi lớn lên sẽ biết cái gì mới gọi là có văn có võ có mưu lược!
Trong hậu cung Lâm An đế, phi tần khiến người khác ngưỡn mộ nhất chính là Tịch Phi nương nương đó!
Sinh ra đứa con trai có năng lực lấy một chống chục ngàn!
Thất hoàng tử chỉ mập mạp nhất thời, đến trưởng thành đẹp trai phong độ không ai bằng.
Nhìn sắc đẹp bản thân, dựa vào gen di truyền hoàn toàn không cần nhụt chí!
Thất hoàng tử bản thân đã là thần đồng.
Bởi vì đặc thù của chứng bệnh thần kinh dẫn đến khả năng nhận biết biểu cảm thiếu sót.
Nhưng trời sinh rất bình tĩnh, có thể phát huy ưu thế phân tích sự vật toàn cục.
Bởi vậy hắn luôn có thể nhìn ra nhược điểm của đối tượng.
Đây chính là ưu điểm có thể sử dụng tốt nhất.
Đương nhiên, bởi vì quá bình tĩnh khách quan, Ninh Vương bên trong nguyên tác trở nên thiếu nhân tính.
HunhHn786 cơ hồ đem tất cả mọi người thành quân cờ bài bố, đến cuối cùng quân cờ không còn có lợi nói hi sinh liền hi sinh, không chút suy xét, một chút tình cảm cũng không có.
Bởi vậy hắn nổi danh tàn bạo máu lạnh.
Xem như có lợi cũng chính là khuyết điểm.
Trong nguyên tác gần cuối, có một đoạn ghi chép sinh hoạt hàng ngày của Ninh Vương.
Tiết Dao còn nhớ rõ.
Lúc đó Ninh Vương đã dẹp yên cướp biển, phát triển mậu dịch trên biển, Đại Tề tiến vào thời kỳ cường thịnh.
Tịch Phi lúc này đã là Tịch Thái Hậu.
Hoàng cung chuẩn bị tổ chức tiệc mừng thọ cho Thái Hậu.
Trong bữa tiệc sẽ có cảnh ca múa thái bình phồn hoa bách tính an cư.
Đoạn này vốn trước khi kết thúc nội dung, sẽ khiến người ta cảm thấy cảnh tượng Long Ngạo Thiên có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng Tịch Thái Hậu lại không hài lòng nghi thức chúc thọ của con trai.
Nàng hỏi Hoàng Đế:
"Bệ hạ còn có cái gì không đủ? Nên có đều đã có."
Hoàng Đế không hiểu ý của mẫu hậu, nói mình không có không biết đủ.
Tịch Thái Hậu nghẹn ngào, nói mình ban đầu cho là Bệ hạ diệt trừ vây cánh Đông Phi sẽ vui vẻ, sau đó cho là Bệ hạ ổn định triều cục sẽ vui vẻ, tiếp đó cho là Bệ hạ dẹp tan cướp biển sẽ vui vẻ.
Nhưng có thể nàng sẽ không đợi được đến ngày đó.
Bệ hạ không phải Lão Thất của nàng trước kia.
Nàng sợ quãng đời còn lại không thấy được đứa con trước kia trở về.
Hoàng đế rất nghi hoặc, nói mình không có không vui, còn nở nụ cười chuẩn soái ca.
Ngoài miệng dỗ dành Thái hậu không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng hắn cảm thấy thời kỳ mãn kinh của nữ nhân thật là đáng sợ.
Có thể Thái hậu nghĩ con mình đã thay đổi, càng nói càng khổ sở, tức giận đến không chịu đến dự tiệc mừng thọ.
Nàng nói không muốn gặp mặt Hoàng đế, phải về Thanh Khung điện chờ con trai mình trở về.
Cơn giận bùng phát không biết vì sao, chỉ chút nữa gây ra chuyện cười hoàng gia.
Dưới tình thế cấp bách, Hoàng đế không để ý uy nghi, ôm Thái hậu chu mỏ làm nũng.
"Con rất sợ mất bánh đậu ăn đêm.
Trẫm kể chuyện xưa cho nương nương nghe."
Thái hậu quay đầu nhìn, Hoàng đế vậy mà lộ ra nụ cười nghịch ngợm như ngày xưa.
Thái hậu mỉm cười, lúc này mới vui vẻ tham gia tiệc mừng thọ.
Kỳ thực, vào lúc ấy Hoàng đế đã không có cách nào nhận biết cảm xúc Thái hậu, chỉ là dựa vào trí nhớ không tầm thường tái hiện ra thần thái cử chỉ dỗ dành Thái hậu vui vẻ.
Hoàng đế đã không có cách nào đáp lại tình cảm như người bình thường, triệt để thành một vũ khí máu lạnh.
Người mẹ hiểu rõ con trai mình nhất.
Từ khi xảy ra chuyện tu sửa đường Thục, Tịch Phi liền phát hiện con trai bắt đầu thay đổi.
Đến khi Hoàng đế băng hà, phế Thái tử chết trận, nàng trơ mắt nhìn con trai dần dần trở nên lạnh lùng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Trong lòng nàng tất nhiên thất kinh.
Mà Tịch Phi cuối cùng vẫn bị kỹ năng diễn xuất của con trai dỗ một đời, cũng coi như chết trong hạnh phúc.
Thời điểm Tiết Dao xem phần cuối thấy nam chính không dùng IQ cao máu lạnh bày mưu nghĩ kế cảm thấy nhàn nhạt thất vọng.
Bây giờ thân ở trong truyện, hồi tưởng lại kết cục của Ninh Vương, Tiết Dao cảm thấy quả thực là một cơn ác mộng.
Tiết Dao nhắm mắt lại, nhớ tới hình ảnh bé mập mạp vui cười chạy tới cầu ôm một cái, sau lưng là tràn đầy ánh sáng ấm áp.
Tiết Dao hít sâu một hơi.
May mà lúc này có Đại hoàng tử đáng tin cậy chủ động gánh vác sự tình.
Nếu như sự tình thuận lợi, bé mập mạp không cần lớn lên dưới ánh mắt ghẻ lạnh khinh thường.
Mỗi ngày uống sữa ngủ một giấc, thỉnh thoảng bò lên núi giả chơi.
Nếu như vậy, Long Ngạo Thiên có thể bị dưỡng thành phế vật hay không?
Không được! Tiết Dao, ngươi phải ở trong tình huống không bị đả kích khiến bé mập mạp chăm chỉ nỗ lực thành bảo bảo tốt.
Có cơ hội phải chọc chọc bụng tròn vo của bé mập mạp, để xem có thể đả thông hai mạch nhâm đốc gì đó hay không.
Trước lập thu năm ngày, kiến nghị tu sửa đường Thục