Kít..kít…kít….
-Thưa cô đến nơi rồi!-Bác tài xế
-Vâng, cảm ơn chú nhiều lắm, tiền đây ạ!!! Cháu chào chú….-Nó mỉm cười đáp
Chiếc taxi đi mất, quay ngoắt 180 độ, nó mặt hầm hầm bước vào nhà…..trời sắp có giông to, gió lớn, mọi người nhớ cẩn thận ạ….. -A…A….A….THẬT TỨC CHẾT MÀ……..-Có vẻ như từ ngày mà nó trở về Việt à không phải là từ ngày nó gặp mặt hai tên ôn thần là Đức và hắn thì cái giọng nói trong trẻo bẩm sinh đó được dịp phô ra thường xuyên.
Tiêng hét kinh hoang của nó làm cho lá cây rụng, nền gạch vỡ làm đôi…., và khiến cho hai cái tên đáng ghét đang nhâm nhi ly cà phê suýt sặc…..
-Khiếp quá, làm cái gì thế hả, không thể để anh mày có một ngày bình yên sao???-Anh hai nó sau khi bị nó dọa cho suýt chết, lên giọng mắng nó.
-Ờ ờ đúng rồi đấy, chết luôn đi, honey với tên kia nữa, bực mình quá!!!!!-Nó nói rồi chạy một mạch lên phòng….
Anh hai, Đức, người làm, gia nhân,…..: ???
Trên căn phòng của nó…….
-Chết này…chết đi…này thì osin này…..này thì chơi xỏ này….chết đi…..ya…ya…
*Bụp…bụp….bép….bụp…pặc…pặc….* Sau mỗi tiếng “này” là một âm thanh kinh dị vang lên…..Chiếc phi tiêu trúng ngay khuôn mặt của hắn trong bức hình mà nó vừa in ra sau một hồi mày mò…..
-Anh chờ xem coi tôi xử anh như nào, dám chơi tôi, ha…ha…ha…nực cười……..-Giọng cười man rợ vang lên làm cho hai con người núp ngoài cửa từ nãy giờ đã lạnh nay còn thêm lạnh…hơn….
Bữa tối lại diễn ra một cách êm đềm nếu không có nó và Đức…
-Miếng này của tôi, sao anh cứ giành của tôi vậy???-Nó la lên…
-Miếng này của anh, nó có ghi tên nhóc không???-Đức cũng đâu có vừa….
-Không cần nó ghi, ở trong nhà tôi là của tôi rồi…
-Bây giờ anh cũng ở đây, mà đâu phải nhà của nhóc đâu….Nhà của cô, chú đấy chứ…….
-Anh đúng là đồ trơ trẽn, anh nhờ ở đậu mà còn dám dài mồm…
-Không dám đâu, cô chú nhờ anh sang ở đàng hoàng đấy nhé, bít làm gì không??? Để phụ ông anh đáng thương của nhóc trông nhóc đấy…
-Anh….
-THÔI, hai người không thể yên lặng được một phút à, tôi đây, tôi đây mới là người mệt mỏi đây này…..Khổ quá, ở với mấy người chắc tôi tổn thọ mất….IM LẶNG DÙM CÁI……-Kiệt không chịu nổi nữa, hét to làm cho nó và Đức giật mình…
-Biết rồi…biết rồi…honey làm gì ghê thế……..
-Ừm đúng rồi á, ông không cần…….như thế đâu, ăn là được chứ gì…..
-Hừ….
Không gian yên tĩnh lúc ăn cơm lại được trả về phía bàn ăn, nhưng….liệu nó có kéo dài???
-Sao nhóc không ăn thịt nữa, miếng rau này của anh mà….-Chưa đầy một phút, giọng Đức lại vang lên khi hai đôi đũa của nó và Đức cùng chạm vào một miếng rau…
-Đâu phải lúc nào cũng ăn thịt đâu, phải ăn rau nữa mới đủ chât chứ…!
-Nhưng miếng rau này của anh mà!!! Anh gắp trước…
-Nhưng tôi thấy trước mà ai lấy được thì là của người đó chứ……..!
-Blap…blap….
Anh Kiệt: *rầm…rầm…bịch…bịch…* té xỉu….. –Hai người cho tôi xin một phút bình yên………
Két thúc bữa ăn trong ồn ào, để đám người làm dọn dẹp nó, Đức và anh lên phòng Đức và bắt đầu thực làm đồ dùng để chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai….
-Ê..ê..ê…làm sai rồi, honey…phải làm như này này…..-Nó miệng oang oang…
-Đâu..đâu….
-Đây này…
-Nhóc cũng làm sai rồi kìa, còn bày đặt nói người ta….
-Anh đừng có dụ tôi, tôi rõ ràng làm đúng mà…
-Anh bảo nhóc làm sai đấy….!!!
-Anh đưa cái của anh xem nào, coi có làm đúng không…
-Đây này…..Coi cho kĩ nhé nhóc!!!
-Ha...ha....ha...của ông cũng làm sai rồi Đức ơi....coi nè....
-Hả...đâu...đâu.....
-Ê...vậy mà cũng bày đặt nói người ta kìa....
-Nhóc làm sai thì anh nói chứ bộ....Không cảm ơn thì thôi....
-Làm sao tôi phải cảm ơn anh, sốt à??
-Blap...blap....
Thế là đêm hôm đó có ba con người không bình thường, giọng oang oang vang khắp ngôi biệt thự không cho ai ngủ....Đám gia nhân : “cô chủ, cậu chủ làm ơn đi, mai chúng tôi còn phải dậy sớm làm việc”
4 giờ sáng......
“Reng...r....*bụp...vèo*”...chiếc chuông báo thức chưa kêu đến tiêng thứ hai nó bật dậy như lò xo, với tay tắt chiếc đồng hồ , thoát khỏi chiếc giường thoải mái, nó chạy vèo vào nhà vệ sinh làm VSCN nhanh chóng rồi xuống nhà...(dậy sớm??? Ặc chuyện lạ à nghen)
-Chuẩn bị xong chưa?-Anh nó.
-Xong rồi.....
-Tôi cũng vậy mà hôm nay nhóc dậy sớm thế.....-Đúng là chứng nào tật nấy, cái thói quen chọc ngoáy nó của Đức không biết bao giờ mới hết trả lại sợ yên bình cho ngôi nhà..
-Không liên quan đến anh...-Nó đáp trả, ai chứ tên này không nói không chịu được..
Chiến tranh thế giới thứ n chuẩn bị được diễn ra thì có hai người nào đó bỗng nhận ra cái người thứ ba tại sao hôm nay lại im hơi lặng tiếng như vậy, quay ra mới thấy anh đã ra xe từ lúc nào rồi....
-Này .....này...đợi em với, xe đạp chưa mang về nhà....
-Đợi tôi với, xe tôi hôm nay cũng không đến đâu...này...này.....
Thế là chiến dịch ma-ra-ton