Nhưng cuối cùng người bị phế tu vi đoạn kinh mạch lại không phải nàng.Mà là nhị sư huynh.
Nhị sư huynh là người như cha ruột mẹ ruột ca ca ruột, chăm sóc cho nàng từ nhỏ đến lớn.Hắn vì cứu sư muội mà mình nuôi lớn như con gái ruột, tự phế tu vi, thay nàng chấp nhận trừng phạt.[108 cây Thấu Cốt Đinh cắm lên người hắn mới xem như hoàn toàn chặt đứt được kinh mạch của thể tu Hóa Thần cảnh, máu tươi chảy xuống từ Vẫn Tinh Phong, nhuộm đỏ thác nước.]Nhìn dòng chữ sáng lên trong sách, tay cầm kiếm của Kỳ Niệm Nhất càng chặt thêm.Càng đi vào sâu, chỉ chốc lát là có thể nghe thấy tiếng tranh luận kịch liệt ở Minh Kính Phong, Tạ Thiên Hành cúi đầu, nhìn cô nương thấp hơn mình ở bên cạnh, ánh mắt nhu hòa nói: “Lần thẩm vấn này không biết tiểu sư muội, à, tiểu sư tỷ có đối sách gì không?”Ngón tay Kỳ Niệm Nhất vuốt ve chuôi kiếm, nàng cuối cùng chọn thanh kiếm trúc nhẹ nhất của mình.Thanh kiếm trúc này tên Bất Dạ Hầu, mũi kiếm sắc bén, nhẹ nhàng nhưng di chuyển thần tốc, đây là thanh kiếm giết người nhanh nhất trong tất cả bội kiếm nàng sở hữu.Nàng rũ mắt suy nghĩ một lúc, đáp: “Lấy bạo chế bạo đi.”Sự kiện Kỳ Niệm Nhất giết người ở bí cảnh Tân Khê có liên quan đến năm môn phái, bọn họ đều là danh môn đại phái ở Đông Châu, nếu không phải nể mặt Thương Hoàn là đại phái đứng đầu Đông Châu thì một tháng trước Kỳ Niệm Nhất đã bị phế tu vi, trục xuất khỏi sư môn từ lâu rồi.Đương sự thứ hai trong vụ việc, Mạnh Hồng Tuyết được người ta nâng vào trong phòng.
Thương thế của hắn rất nặng, Đan Phong đã dốc hết sức lực một tháng mới giữ được mạng nhỏ của hắn, khuôn mặt Mạnh Hồng Tuyết tái nhợt, nhìn qua vô cùng đáng thương.Khi nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất, còn chưa nói gì đã lộ ra một nụ cười hối lỗi.
Kỳ Niệm Nhất nhìn về phía Mạnh Hồng Tuyết, cũng cười với hắn.Đệ tử Thương Hoàn ở cạnh thấy nụ cười hiếm hoi này của nàng, chẳng khác gì như thấy quỷ.[Tiểu sư tỷ lại muốn giở trò gì đây?]Kỳ Niệm Nhất không để ý câu nói mỉa mai của vị tiểu sư đệ này.
Chưởng môn Linh Hư Tử của Thương Hoàn dường như cảm giác được gì đó, đôi mắt vẫn luôn