“Các vị trưởng lão, không phải như thế.
Tiểu sư tỷ tuy rằng ngày trước hành động lỗ mãng, nhưng đệ tử có thể cảm nhận được lần này tiểu sư tỷ thật sự muốn cứu người, tuy rằng xảy ra việc ngoài ý muốn…” Mạnh Hồng Tuyết diễn xuất vô cùng chân thật, nước mắt rơi không ngừng, không chú ý tới ánh mắt Kỳ Niệm Nhất nhìn hắn.
Có lẽ cũng không ai có thể chú ý tới, vì dù sao vải lụa màu đen trước mắt đã che giấu đi hết thảy cảm xúc của nàng.
Giờ khắc này, đôi mắt giấu sau miếng vải của Kỳ Niệm Nhất chợt biến thành một màu trắng dã, trong lòng trắng có một vòng sáng kim sắc nhàn nhạt, hoàn toàn không phải mắt của nhân loại bình thường.
Mọi thứ ở trước mắt nàng đều trở nên không giống nhau.
Những người đứng ở đây, trong mắt nàng không hề có dung mạo cụ thể, mỗi người đều là một vầng sáng hình người, có đậm có nhạt, màu sắc cũng không giống nhau.
Trên đỉnh đầu mỗi người có một hàng chữ nhỏ, nhìn kỹ thì viết đúng tên họ mỗi người, thân phận cùng xuất thân.
Kỳ Niệm Nhất lặng lẽ nhìn lướt qua người Mạnh Hồng Tuyết, quanh thân hắn tràn lan một màu đen sâu thẳm.
Màu sắc này Kỳ Niệm Nhất chỉ từng thấy qua trên người sinh vật Thâm Uyên.
Trên đỉnh đầu hắn còn có một hàng chữ màu đỏ [Sinh vật Thâm Uyên cao cấp - Ảnh Họa].
Quả nhiên không sai.
Cũng là vì xem qua quyển sách kia nàng mới biết được, sư đệ Mạnh Hồng Tuyết được cưng chiều ở Thương Hoàn, hai năm trước đã bị sinh vật Thâm Uyên hút sạch sẽ huyết nhục, đào rỗng thân thể, chỉ còn thể xác bị khống chế.
Thứ khống chế hắn chính là sinh vật cao cấp ở Thâm Uyên, được mọi người xưng là Ảnh Họa, người bị Ảnh Họa hút sạch sẽ như Mạnh Hồng Tuyết còn được gọi là con rối Ảnh Họa.
Sau khi hút huyết nhục của ký chủ, Ảnh Họa sẽ kế thừa một vài năng lực cùng ký ức của người đó, chúng nó cực giỏi thuật ngụy trang, làm cho người khác rất khó nhìn ra sơ hở.
Ở trong sách, Nhị sư huynh thay nàng tiếp nhận hình phạt hủy bỏ tu vi cùng căn cốt, huyệt vị toàn thân bị 108 cây Thấu Cốt Đinh hủy hoại hoàn toàn, thất hồn lạc phách bị Ảnh Họa nhân