Hoa Linh Âm không biết đã qua bao lâu, đầu óc nàng cứ lâng lâng trong dụ.c vọng, hơi thở gấp rút nằm dưới thân hắn r.ên rỉ.
Cả cơ thể nàng ửng hồng ửng đỏ xấu hổ, hai đồi tuyết trắng theo từng nhịp động của hắn mà run động mê người.
"Nàng muốn nói chuyện gì?" Hắn thì thầm hỏi, bàn tay lớn nắm lấy một bên đồi tuyết x.oa n.ắn, bàn tay còn lại đặt ở bụng cưới của nàng xoa xoa.
"Ân...!Ta..." Hoa Linh Âm mơ hồ, không suy nghĩ được gì nhiều, hai mắt ướt mù sương hoa "Ta không được...!Aaa..."
Nàng túm chặt y phục của hắn, rít lên một tiếng, cả người co rúm rồi buông lỏng, mồ hôi ướt đẫm hít thở.
"Ân" Hắn nhìn xuống vị trí hai thân thể giao hoà, đem chính hắn lui ra, phân thân được bao phủ một lớp dịch trong suốt "Nàng hư nha."
Hoa Linh Âm mềm nhũng, hắn rút ra phân thân to lớn, xoay nàng nằm úp, quỳ rạp trên giường, đưa mông mềm về phía hắn.
Hắn từ phía sau đâm vào, Hoa Linh Âm vùi mặt vào chăn mềm r.ên rỉ, nàng còn chưa hỏi được hắn chuyện hôn sự hắn đã tính như thế nào.
Nàng không kháng nổi hắn, phía sau liên tục đâm vào nàng ba ba bạch bạch, nàng cố gắng hít thở, mỗi một lần hắn mang thô dài lui ra sau đó rất mạnh mẽ đâm vào.
Giống như hắn muốn đánh dấu ấn vào nàng, mỗi một lần hắn đâm vào như vậy liền đâm sâu vào hoa tâm khiến cho nàng không thể nhịn được nấc lên một tiếng.
Tiểu Tuyết cuối cùng cũng đáp trên mái nhà của Vũ gia trang, nàng phi thân hạ xuống đất, vừa rồi thấy Vũ Minh Thành dắt tiểu thư nhà nàng đi.
Vốn là đã yên tâm định trở về Hoa gia trang, nhưng Tiểu Tuyết tò mò hai người họ nha, nàng muốn biết hai người họ vì sao lại thân mật như thế, mới tò mò đến tận đây.
Đi đến thư phòng của Vũ Minh Thành, không nhìn thấy tiểu thư và hắn liền ngạc nhiên "Kì lạ..."
Hai người họ đã đi đâu rồi nhỉ? Tiểu Tuyết đi vòng vòng hoa viên tìm kiếm, vẫn không thấy hai người họ đâu, chắc hẳn là hai người đã đi đâu đó.
Tiểu Tuyết đành trở về thôi, nàng mất dấu rồi nha, nàng trở về, trên đường đi ngang một căn phòng.
Bình thường sẽ chẳng có gì, nhưng trời sinh nàng có cái lỗ tai rất thính.
Tiểu Tuyết nghe âm thanh rê.n rỉ kì lạ, nàng liền áp lỗ tai vào cánh cửa nghe, âm thanh rê.n rỉ của nữ nhân, giọng này sao mà nghe quen quá.
Tiểu Tuyết nhăn mày, không biết là của ai, cũng không rõ vì sao lại rê.n rỉ kì lạ như thế khiến cho nha đầu này nghe liền cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Làm sao lại r.ên rỉ như vậy, y hệt như...
Ôi sao nàng lại nghĩ đến giấc mơ kì cục kia chứ, bỗng thấy ba nha hoàn khác đang đi đến, Tiểu Tuyết lập tức ngoắc