Hoa Linh Âm nằm ở trên giường ngủ, tóc tai rũ rượi, nàng với hắn vừa trải qua một màn cực kì nóng bỏng nha.
Lúc này hắn đang rất thoải mái ôm nàng nằm thư giãn, Hoa Linh Âm thắc mắc hỏi "Hôn sự thế nào?"
"Công chúa vẫn chưa thu hồi thánh chỉ" Hắn thở dài, hắn đã đối với công chúa vô cùng lạnh nhạt, thế mà nàng ta vẫn chưa thu hồi hôn sự.
Hoa Linh Âm nuốt nuốt nước miếng "Vậy ngươi vẫn phải lấy nàng ấy?"
Hắn vội vàng xoa đầu nàng "Thì đã sao? Ta nạp nàng làm thiếp."
Hoa Linh Âm lập tức trưng ra bộ mặt ấm ức, cái môi mếu máo "Ta không muốn."
Vậy hắn phải làm sao đây? Nàng nói hẳn phải làm sao nga, Vũ Minh Thành an ủi nàng, hôn lên vần trán của nàng "Ta sẽ cố gắng tìm cách."
"Nếu thật sự không thành, nàng có thể phải chịu ấm ức một chút" Nếu hắn kháng không được, công chúa vẫn không thu hồi thánh chỉ, Hoa Linh Âm chỉ có thể ở bên cạnh hắn với cương vị là một tiểu thiếp.
Cơ mà, tiểu thiếp thì đã làm sao, hắn ân sủng nàng thì chẳng ai có thể làm phiền nàng được.
Hoa Linh Âm hừ lạnh "Ta thà lấy người khác để được làm chính thất."
Làm tiểu thiếp sẽ rất là đáng thương, nào là ép uống thuốc tránh thai mà trong phim nàng hay nhìn thấy, ôi đáng sợ lắm nga.
Vũ Minh Thành nghe nàng nói, mi tâm chau lại, ánh mắt lạnh băng "Nàng dám."
"Ta đương nhiên dám" Hoa Linh Âm trừng mắt, cả gương mặt nhỏ vểnh lên "Ta cái gì mà không dám, nào là luận võ chọn rể còn có thể."
"Hoa Linh Âm" Hắn bắt lấy gương mặt nàng, đôi mắt hiện lên tức giận "Nàng đừng hòng nghĩ đến người khác."
"Có nha, ta nghĩ đến người khác" Hoa Linh Âm không một chút sợ hãi, thậm chí còn rất hóng hách, mặc dù nàng bây giờ còn đang trầ.n trụ.i nằm trên giường hắn, còn bị hắn ôm, thế mà nàng lại chẳng có một tia sợ hãi hắn, Hoa Linh Âm chu môi "Ta nghĩ đến người họ Vũ tên Minh Thành chứ không phải ngươi nha, sư tôn."
Vũ Minh Thành đang tức giận trở nên cứng ngắt, mặt nàng tủm tỉm cười, nàng còn dám trêu hắn như thế nga.
"Giỏi" Vũ Minh Thành tán thưởng, khoé môi nhếch lên "Nàng thực giỏi."
Hắn lật người, đè nàng dưới thân "Nàng giỏi như vậy để ta thưởng nàng thêm một chút."
"Oái..." Hoa Linh Âm vùng vẫy như cá mắc cạn "Ngươi đừng làm bậy nga, bỏ ra bỏ ra, cái tay thối bỏ ra..."
Hắn bóp lấy một đồi nhũ của nàng, Hoa Linh Âm liền hất hủi, hắn haha cười cúi đầu m.út lên nh.ũ h.oa xinh đẹp.
"Á...!Sư tôn, ngươi là đồ con heo."
...
Tận chiều tối, Hoa Linh Âm mới có thể trở về đến phòng nàng, Tiểu Tuyết nhìn nàng với ánh mắt kì lạ, còn cực kì lạnh nhạt "Thì ra hôm đó ta không phải nằm mơ."
"Ơ...!Thì..." Hoa Linh Âm ôm chiếc gối, gương mặt biết lỗi phụng phịu hai má làm nũng "Ta chin nhỗi..."
"Xin lỗi ta làm gì" Tiểu Tuyết trừng mâu "Xin lỗi mẫu thân người đi."
Hoa Linh Âm liền hoảng hốt "Ngươi đừng mách với mẫu thân, aa Tiểu Tuyết đừng mà..."
"Hừ..." Tiểu Tuyết lạnh lùng "Người định giấu bao lâu?"
Tuy Tiểu Tuyết không rõ chuyện hai người này làm nhưng nàng biết chắc nó không đúng với lễ nghi, đặc biệt Hoa Linh Âm nàng là nữ nhân, phải biết giữ mình một chút chứ.
Bây giờ thì hay rồi, Vũ Minh Thành là hôn phu của Tần Tình Nhi, nàng còn ngu ngốc đâm đầu vào.
"Sư tôn bảo..."
"Hả???" Mặt Tiểu Tuyết liền đen xì, nàng vẫn gọi hắn là sư tôn, còn dám gọi trước mặt Tiểu Tuyết.
"À không không..." Hoa Linh Âm xua tay "Vũ Minh Thành bảo hắn sẽ giải quyết hôn sự."
"Giải quyết làm sao? Đó là thánh chỉ, trừ khi công chúa đổi ý" Tiểu Tuyết cảm thấy việc công chúa đổi ý rất không khả thi, nghiêm túc lạnh lùng "Cho dù giải quyết xong đi, hắn có thú người không?"
"..." Hoa Linh Âm lẩm bẩm "Thú chứ..."
Ân, thú làm thiếp đó.
Nếu nàng mà nói ra mấy lời đó,