Năm 2021
...!: CỨU...CỨU TÔI...CÓ AI KHÔNG CỨU MẠNG!!! Đừng đánh nữa...đừng đánh tôi mà!
...!: Hôm nay đánh như vậy đủ rồi, tao không có hứng nữa! Chúng ta về!
Đám người đó quay đầu bỏ đi.
Y rút vào góc tường nhà vệ sinh khóc nức nở.
...!: Mẹ ơi con phải làm sao đây? Con không chịu đựng nổi nữa rồi!
Y là Điền Bách Kiệt, một nam sinh hiện tại đang học đại học, vài tháng trước cả ba và mẹ của Y đều đã chết thảm trong một vụ tai nạn, đến giờ Y vẫn chưa quên được nổi đau đó.
Vốn dĩ xuất thân từ nhà nghèo, Y luôn bị bạn bè khinh thường.
Nay ba mẹ Y mất cả rồi, họ lại càng quá đáng hơn.
Ngày ngày họ đánh đập Y, chà đạp lên ba mẹ của Y và đương nhiên Y chẳng có quyền gì để chống trả.
Nếu nói với người khác, ai sẽ tin Y đây? Y chỉ là một đứa nghèo hèn không cha không mẹ thì làm sao có thể chống lại bọn con nhà giàu ngoài kia? Tuyệt vọng! Y bây giờ chẳng còn gì cả, nhà cũng bị người ta siết nợ, ba mẹ cũng bỏ Y đi rồi, chợt trong đầu Y lóe lên một ý nghĩ...
- Y : Ba mẹ tại sao hai người bỏ con lại? Một mình con biết sống sao đây? Hai người không được đi trước! Hãy đợi con, đợi một xíu thôi.
Gia đình chúng ta sẽ cùng nhau đi!
Y từng bước, từng bước tiến về phía ban công, nhìn ngắm bầu trời lần nữa...Y nhảy xuống...
Năm 1721
Y dần mở mắt vì ánh nắng, nhìn xung quanh, Y hốt hoảng ngồi bật dậy...
- Y : Đây...đây là đâu? Không phải bệnh viện? Mình chưa chết? Nơi này...rất quen...
- Ngọc Hoa : Nương Nương cuối cùng người cũng tỉnh lại!
Y ngớ ra, vô cùng bàn hoàng, rồi bỗng Y nhớ lại, ngày nhỏ bà ngoại có kể về một phép thuật lạ kì...xuyên không! Nhớ lại lời bà nói....
- Bà : Trên đời này cái gì cũng có giá của nó, con người cũng vậy.
Ở hiền thì gặp lành còn ác dã thì ác báo, ông trời chưa bất công với ai bao giờ.
Nhân quả sẽ không bao giờ để người hiền lương chết một cách oan ức đâu! Mà khi chết họ sẽ xuyên không...đến một nơi thật xa ở thời đại nào đó, nơi mà không có đau khổ, họ sẽ sống lại cuộc đời mới...
Y biết lúc này mình phải bình tĩnh, không được hoảng loạn, Y nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô gái phía trước và hỏi...
- Y : cô...có biết năm nay là năm bao nhiêu không?
- Ngọc Hoa : Bây giờ là mùa hè năm 1721.
- Y : Hả? 300 năm trước lận sao?
- Ngọc Hoa : Nương Nương người sao vậy? Người không ổn sao ? Nô tì đi lấy thuốc cho người!
- Y : à...à không...ta chỉ là vừa mới tỉnh dậy nên nói bừa một tí thôi! À mà...tại sao ta lại nằm đây?
- Ngọc Hoa : Nương Nương người không nhớ gì sao? Phụng Phi làm người bị té xuống hồ hôn mê đã 3 ngày rồi!
Ngọc Hoa vừa mới nói xong bỗng người Y giật lên một cái, tất cả những kí ức của cơ thể nào chạy một loạt qua đầu Y...
- Ngọc Hoa : Nương Nương, người có sao không Nương Nương?
- Y : Ta không sao, bây giờ ta còn mệt một chút ta muốn nghỉ ngơi.
Cô ra ngoài đi!
- Ngọc Hoa : Nô tì tuân mệnh, Nương Nương nếu có việc gì sai bảo cứ kêu nô tì!
" Y hiện tại chính là Đoan Minh Nguyệt con trai của Đoan Tướng Quân và Đoan phu nhân.
Ngày trước Đoan phu nhân và Thái Hậu là tỷ muội kết nghĩa, họ vô cùng thân thiết, họ cùng nhau vào đây làm Cung Nữ.
Đến một ngày Thái Hậu lọt vào mắt xanh của Tiên Đế, bà trở thành Phi Tần.
Không lâu sau mẹ Y cũng được ban hôn với cha Y.
Cả hai vẫn còn lui tới trò chuyện cùng nhau, rồi khi con trai của Thái Hậu được 7 tuổi, mẹ Y mang thai.
Khi sinh Y ra mẹ Y đã qua đời.Thái Hậu vô cùng đau lòng nên muốn thay mẹ Y chăm sóc cho Y thật tốt.
Bà rất yêu quý Y và bà đã chỉ hôn cho Y và con trai của bà từ khi còn trong bụng