Chiều hôm đó...
- Ngọc Hoa : Nương Nương, Diễm Phi đang ở ngoài, cô ấy muốn đến thăm Nương Nương!
- Y : Cứ cho cô ấy vào!
- Ngọc Hoa : Diễm Phi còn đi cùng Hoàng Thượng nữa!
- Y : Vậy hãy nói với Hoàng Thượng ta bảo rằng " Thần thiếp vào cung đã 2 tháng, dù đi ngang Hoàng Thượng cũng chưa từng.
Thần thiếp đã nhiễm phong hàn 3 lần rồi, lần này cũng như những lần khác thôi.
Chỗ của thần thiếp...từ lâu đã được xem như Lãnh Cung, Hoàng Thượng vào sẽ vấy bẩn y phục"
Bên ngoài Cung, hắn nghe xong không khỏi tức giận
- Diễm Phi : To gan!
- Ngọc Hoa : Diễm Phi Nương Nương thứ tội, nô tỳ chỉ nói theo lời của chủ tử dặn!
Hắn không quan tâm đến họ, xông vào trong.
Y đang ngồi thong thả ăn bánh.
- Y : Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng Thượng.
Hắn đi đến bên bàn ngồi xuống, ra hiệu cho Y đứng dậy.
- Diễm Phi : Thần thiếp thỉnh an Quý Phi Nương Nương!
- Y : Diễm Phi cũng đến sao? Đứng lên đi!
- Diễm Phi : Quý Phi Nương Nương thần thiếp nghe nói người đã tỉnh lại, cùng Hoàng Thượng đến thăm người.
Hôm đó Phụng Phi muội muội vô ý thất lễ làm người ngã xuống hồ.
Thần thiếp đã trách phạt muội ấy, nay thần thiếp mang một hộp trà Lục An Qua Phiến đến, mong Quý Phi Nương Nương đừng giận muội ấy.
- Y : Không cần phải vậy đâu, ta không để bụng chuyện nhỏ này.
Ta xin nhận tấm lòng của Diễm Phi, còn hộp trà thì muội cứ mang về Diễm Linh Cung để dùng.
- Diễm Phi : Vì đây là loại trà hiếm rất khó trồng, thần thiếp đã sai người đi xa để mua tặng người.
Xin người đừng từ chối.
- Hắn : Quý Phi, Diễm Phi đã có lòng như vậy không lẽ người vẫn giận sao?
- Y : Thần thiếp sao dám giận, vậy ta xin nhận.
Diễm Phi đưa hộp trà cho Y, đụng nhẹ tay Y một cái, Y cố tình buông tay cho tách trà rơi xuống.
Trà đổ ra đất.
- Y : Diễm Phi hỗn xược!
- Diễm Phi : Thần thiếp có lỗi là lỗi của thần thiếp!
- Hắn : Quý Phi, chỉ là một tách trà thôi, có cần phải làm lớn chuyện không? Cái tách đó cũng chưa vỡ, nếu người muốn đền trẫm sai nô tài mang cho người!
- Y : Đúng, tách trà chưa vỡ, nhưng trà bên trong đã đổ ra ngoài rồi.
Trà thì uống khi còn nóng, đợi đến khi nguội lạnh rồi mới uống, mùi vị....sẽ chẳng còn như ban đầu nữa.
Trà đã đổ, cái tách này....vô dụng.
Khi cười nhẹ, cầm cái tách lên rồi đập vỡ nó.
Diễm Phi hốt hoảng nhìn Y.
- Y : Thần thiếp vừa mới tỉnh dậy sức khỏe còn chưa hồi phục nên tay run.
Hoàng Thượng và Diễm Phi thứ tội, hôm nay thất lễ với hai người rồi.
Ngọc Hoa, Bổn Cung cảm thấy hơi choáng mau dìu ta về phòng!
- Ngọc Hoa : Nương Nương người cẩn thận!
Một lát sau...
- Ngọc Hoa : Bẩm Hoàng Thượng, Quý Phi Nương Nương nói là hiện giờ đang mệt không thể tiếp đón nữa, mời Diễm Phi và Hoàng Thượng hồi Cung.
- Diễm Phi : Ơ này, ngươi dám...
Hắn không quan tâm, một mạch bỏ về Chính Điện.
Sau khi họ ra về Y liền gọi Ngọc Hoa vào kể mọi chuyện từ khi Y xuyên không đến cho cô ấy nghe.
- Ngọc Hoa : Nương Nương, làm sao có chuyện này được.
Nếu người đến từ nơi khác sao lúc nãy người có thể hành lễ với Hoàng Thượng thuần thục như vậy? Sao người có thể nói chuyện trôi chảy như vậy?
- Y : Ngươi không tin ta có phải không, vậy ta hỏi ngươi hiện giờ căn phòng ở cuối hành lang có ai không?
- Ngọc Hoa : Nương Nương, Đoan Nguyệt Cung là Cung của người sở hữu làm gì có ai khác, căn phòng đó chính là phòng sách của người, người vốn dĩ rất thích đọc sách, làm thơ, căn phòng đó là nơi người thích nhất! Mà nếu người đến từ nơi khác sao lại biết căn phòng đó?
- Y : Lúc trưa ta không ngủ được nên đi ra ngoài dạo một chút vô tình thấy căn phòng đó! Nếu đã không có ai vậy mau đi theo ta!
Cả hai người họ đi đến phòng sách, Y lấy trên kệ xuống một quyển rồi bắt đầu nói.
- Y : Ngày nhỏ khi ta còn ở với bà, bà hay kể cho ta nghe rất nhiều thứ về thời đại này, khi gần qua đời, bà mang một quyển sách dày cộm và cũ kĩ tặng cho ta.
Ta cũng từ đó học được tất cả quy phép trong Hoàng Cung.
Từ cách hành lễ đến cách nói chuyện ta đều thuần thục.Vốn dĩ thích đọc sách, ta đã đọc đi đọc lại nhiều lần.
Quyển sách đó chính là quyển ta đang cầm! Còn chuyện xuyên không, trong quyển sách này ở cuối sách có 5 trang là ghi chi tiết về phép thuật lạ kỳ này, bây giờ ngươi đã tin chưa?
- Ngọc Hoa : Nương Nương, không phải là nô tì không tin người, nhưng